“Hừ, sao có thể gọi là ngụy biện được? Đây gọi là chân lý!”
Khương Bồng Cơ bật cười nói: “Ta chưa từng nghe thấy cái lý này bao giờ.”
Nói xong, cô liếc mắt nhìn cậu bạn học từ nãy đến giờ nói chuyện với mình như bạn thân, người kia mặc hoa phục đẹp đẽ, nhìn qua đã biết là cậu con trai ngốc nghếch của nhà phú ông, điển hình người ngốc mà lắm tiền. Nếu không phải vậy thì làm gì có người nào bằng lòng tiêu một số tiền lớn như thế để vẽ tranh người lớn lên giấy trúc chứ, như vậy có khác nào ném tiền qua cửa sổ không?
Người có tiền mua người giấy còn không bằng đi tìm người thật, muốn hoa nương nào ở xóm làng chơi mà không được?
Người giấy là giả, người thật còn có thể nhìn được, ngắm được, sờ được, ngửi được, chiếm được.
Nếu nói theo cách mà các khán giả hay nói, thì đám người trước mắt này là một đám otaku mê muội thế giới 2D, chấp nhận hao phí một số tiền lớn để sưu tập những thứ người giấy như này, cũng không muốn tiêu tiền vào người thật. Mắt nhìn của Khương Bồng Cơ rất chuẩn, đám người trước mắt cô thực sự là kiểu như vậy.
Bạn học luôn tỏ ra thân thiết nói: “Không phải bây giờ đã được nghe rồi à? Tuổi cậu còn nhỏ, sau này cậu lớn lên sẽ hiểu thôi.”
Khương Bồng Cơ nghẹn họng không nói gì.
Đừng nhìn thân thể hiện tại của cô chỉ mới mười ba tuổi, nhưng nội tâm cô đã bốn mươi mấy tuổi rồi.
Mấy thằng nhóc này nói với cô như vậy mà không thấy buồn cười à?
Khương Bồng Cơ liếc mắt quan sát hai người còn lại.
Khác với tên ngốc mà lắm tiền mặc hoa phục gấm vóc kia, hai người còn lại rõ ràng chỉ là học sinh có xuất thân bình thường, thậm chí là con nhà nghèo.
Điều này có thể nhìn thấy rõ ràng từ quần áo, cách ăn mặc, da trên tay, vết chai trên bàn tay, thậm chí là từ túi hương mà bọn họ sử dụng.
Thấy vậy, cô cũng rất ngạc nhiên.
Từ lúc cô xuyên không đến nơi này, cô từng thấy rất nhiều sĩ thứ phân chia rõ ràng, nhưng lại ít khi thấy hai tầng lớp khác nhau có thể chơi chung với nhau.
Xuất thân tốt nhất là bạn học ngốc mà lắm tiền kèm tỏ vẻ thân thiết đang đứng bên cạnh cô, họ Giang, tên Mạt, tự Bản Chi.
Người tiếp theo tên Mã Hưu, tự Cát Khánh, người có xuất thân bình thường nhất tên Phương Trực, tự Bất Khúc.
Sau khi hiểu rõ hơn về ba người, Khương Bồng Cơ mới hiểu được vì sao ba người bọn họ có thể chơi chung với nhau.
Giang Mạt thích sưu tầm các loại tranh mỹ nhân, tranh người lớn, vì thứ đồ mình thích mà không tiếc ném tiền qua cửa sổ.
Nghe nói cha mẹ ở nhà vì muốn bỏ sở thích si mê thế giới 2D của con mình mà không tiếc để năm sáu nha hoàn thông phòng như hoa như ngọc, có gầy có béo ở trong phòng hắn, lại còn eo nhỏ, ngực lớn, mông cong, nhưng hết lần này đến lần khác, Giang Mạt không thèm liếc nhìn bọn họ một lần, ngày nào cũng chìm đắm vào mấy người trên trang giấy, trông chẳng khác nào trúng tà.
Nhà Mã Hưu có khoảng mười mẫu ruộng tốt, không lo ăn uống, thỉnh thoảng còn có thể tiếp tế cho Phương Trực ở cùng phòng với mình.
Xuất thân của Phương Trực là kém nhất, nhưng hắn có bàn tay vẽ tranh tuyệt diệu, so với người có khả năng vẽ tốt nhất ở thư viện là Vệ Từ, hắn chẳng kém bao nhiêu, hai người theo hai phong cách khác nhau. Phương Trực có thể nắm được đặc điểm của mỗi người một cách chính xác, múa vài nét là có thể vẽ ra một bức tranh giống y như đúc. Để kiếm thêm tiền, hắn thỉnh thoảng sẽ nhận một vài “đơn hàng”, ví dụ như tranh người lớn. Giang Mạt rất thích tranh người lớn do Phương Trực vẽ, hắn nói tranh của Phương Trực rất có linh tính, nhân vật đẹp có linh khí, tỉ lệ hoàn hảo, lại thêm tranh có nội dung cốt truyện, quả thật có thể nói là tác phẩm tuyệt đẹp. Vì thế, Giang Mạt thường xuyên đến thuê Phương Trực vẽ tranh cho mình. Phương Trực muốn tìm tài liệu cho bức tranh nên đã bảo bạn cùng phòng của mình dẫn đến xóm làng chơi ngắm cảnh lấy tài liệu... Qua lại thường xuyên, ba người liền chơi thân với nhau!
Khương Bồng Cơ: “...”
A, tình bạn của đàn ông...
Mấy ngày trước, Giang Mạt bỏ ra một số tiền rất lớn để mua giấy trúc tốt nhất về, đưa cho Phương Trực để hắn vẽ tranh người lớn.
Phương Trực vì đơn hàng này mà bỏ ra rất nhiều công sức, hắn cũng vừa mới hoàn thành công việc không lâu, Giang Mạt vừa nghe tin liền không thể ngủ được, vội vội vàng vàng đến xem thử. Thư viện không cho phép những thứ như tranh người lớn tồn tại, đừng nói tới bức tranh Phương Trực vẽ ra còn rất nóng bỏng, ba người đành lén lút đến chỗ vắng người trao đổi “tang vật”, ai ngờ đúng lúc đụng phải Khương Bồng Cơ vác Lữ Trưng say không biết trời đất gì về, vừa khéo gặp nhau...
“Cậu xem, bây giờ cậu cũng xem rồi, cậu không thể nói lung tung chuyện này cho người khác biết.”
Giang Mạt yêu thích nhân vật trong tranh 2D, tuy hắn xuất thân sĩ tộc nhà giàu, nhưng lá gan không lớn, nói thẳng ra là hắn cũng hơi nhát.
Khương Bồng Cơ nói: “Nói ra thì sao?”
Sắc mặt Phương Trực trắng bệch, Giang Mạt nói: “Nếu cậu nói, ba bọn ta sẽ làm chứng cho nhau kéo cậu theo cùng, cùng lắm thì đôi bên đều thiệt. Ta thấy trên người cậu và Lữ Trưng đầy mùi rượu và son phấn, trông có vẻ vừa từ xóm làng chơi về. Nếu bọn ta không thoát được thì các cậu cũng đừng hòng thoát!”
Bởi vì hai bên đều có “nhược điểm” của đối phương, mọi người giấu giếm cho nhau, đương nhiên cũng mượn chuyện này để kéo gần khoảng cách.
Lữ Trưng hoàn toàn mơ hồ không biết mình đã bước vào trại cướp, Khương Bồng Cơ lại thấy ba người Giang Mạt rất thú vị.
Phần lớn thiếu niên ở độ tuổi này đều thích ba hoa, rõ ràng bọn họ còn chưa mất cả lần đầu, ví dụ như Giang Mạt, nhưng lại thích nói như kiểu bản thân chinh chiến nhiều năm. Đợi đến lúc bọn họ nói được mấy lời thô bỉ, thì từng người một đã bị Khương Bồng Cơ nói cho mặt đỏ tai hồng rồi. Không thực chiến còn chẳng có lý luận mà lại học người ta ba hoa à?
Để bà đây dạy cho bọn họ biết đẳng cấp cao là như thế nào.
“Ta biết có một cách vẽ không chỉ nhìn đẹp, mà còn có thể khiến nhân vật cử động.”
Giang Mạt tò mò hỏi: “Bức tranh còn cử động được sao?”
Phương Trực cũng tỏ ra tò mò.
Khương Bồng Cơ nói với bọn họ về truyện tranh liên hoàn một cách cơ bản nhất, ba người nở nụ cười đầy thú vị, Lữ Trưng vô tội bị kéo theo, lạnh lùng ôm ngực.
Ha ha...
Bọn Mã Hưu thích học tập hơn, còn Khương Bồng Cơ và Giang Mạt lại thích trốn tiết.
Nghe nói nhà nào có nương tử quốc sắc thiên hương, hai người bọn họ phải đến tận nơi nhìn tận mắt.
“Huynh đâu có thích người thật, tích cực như vậy làm gì chứ?”
Giang Mạt nói: “Người có khuyết điểm, nhưng cũng có ưu điểm, nếu đặt những ưu điểm ở những người khác nhau lại với nhau, chẳng phải sẽ ra một người hoàn hảo à?”
Khương Bồng Cơ: “...”
Nói trắng ra là huynh vẫn vì người trong tranh à?
Tìm tài liệu nhiều, trong quá trình sẽ gặp phải một vài chuyện bất ngờ, ví dụ như tiểu bá vương cướp đoạt dân nữ.
Lữ Trưng muốn nhường nhịn cho bớt chuyện, nhưng Khương Bồng Cơ lại không chịu nổi tiểu bá vương ngang ngược như thế, càng không nhẫn tâm để mỹ nhân như hoa như ngọc rơi vào tay người kia.
“Cậu định làm thế nào? Gia đình nhà đó chẳng nhằm nhò gì, nhưng đây là quận Lang Gia chứ không phải quận Hà Gian, Liễu Châu mục ở tận Sùng Châu xa xôi, làm sao có thể bảo vệ cậu được?” Lữ Trưng và Khương Bồng Cơ đã quen biết nhau một thời gian khá dài, anh ta biết cá tính của cô rất mạnh mẽ, nên vô cùng đau đầu.
Khương Bồng Cơ nói: “Mặc đồ nữ vào, thay mận đổi đào. Tối hôm nay, các huynh cứ chờ xem kịch vui đi!”
Cô đổi thành trang phục nữ, đi vào phủ của tiểu bá vương, sau đó treo toàn bộ người nhà đó lên xà nhà, đánh một trận.
Bốn người ngây người nhìn hành động của Khương Bồng Cơ.
Lữ Trưng lấy một nắm hạt dưa từ trong tay áo ra, bốn người xếp thành một hàng, nằm sấp lên tường xem vở kịch đầy cảm xúc của Khương Bồng Cơ. Bạn đang đọc truyện tại AzTruyen.net
Khóe miệng Mã Hưu co giật, nói: “Không ngờ huynh còn mang theo thứ này...”
Lữ Trưng nói: “Hôm qua thầy cho đấy, sư nương vừa mới rang. Các huynh không thích thì đừng ăn, ta đang muốn tiết kiệm chút đây.”
Làm gì có chuyện ba người không thích, mỗi người bốc một nắm, âm thanh cắn hạt dưa liên tục không ngừng.
“Các huynh được lắm... Ta đánh bọn họ đau cả tay, vậy mà các huynh lại ung dung ngồi xem kịch như thế.”
Giang Mạt cười nói: “Không thể nói như vậy được, cậu dùng tay, bọn ta dùng miệng, mọi người đều vất vả.”
Lữ Trưng nói: “Nhìn không ra, dáng vẻ cậu lúc mặc đồ nữ cũng có vài phần tư sắc đấy.”
Không đợi Khương Bồng Cơ trả lời, Giang Mạt ở bên cạnh đã nói: “Tướng mạo của Lan Đình mà cũng coi là đẹp á? Nếu để ta mặc đồ nữ, chắc chắn sẽ xinh đẹp hơn cậu ta. Lan Đình mặc chẳng giống chút nào, ít nhiều gì cũng phải tìm mấy cái bánh bao độn ngực vào chứ. Huynh nhìn dáng người đậu đũa của cậu ta xem, thật không hiểu nổi con mắt của tiểu bá vương kia mọc ra kiểu gì nữa, vậy mà không thấy kỳ lạ. Nương tử lúc trước bị hắn nhìn trúng, cái gì cần có đều có...”
Khương Bồng Cơ: “...”
Mã Hưu cười nói: “Nếu Lan Đình là con gái, vậy thì phu quân của cậu ta khả năng là có sở thích đồng tính rồi.”
Phương Trực cũng nói: “Chưa chắc, có khi lại là con gái có sở thích đồng tính ấy.”
Khương Bồng Cơ cười ha hả.
Nhiều năm sau, bốn người Lữ Trưng bị hiện thực vả cho sưng mặt.