Cuối cùng, số người tình nguyện ở lại còn chưa bằng một nửa số ban đầu.
Vẫn có người lo lắng băn khoăn không biết lời này của Nhan Lâm có phải là dò xét lòng trung thành của bọn họ hay không, một khi nói là muốn rời đi sẽ bị giết người diệt khẩu. Nếu không có mối lo này, những người ở lại đến cuối cùng có thể bằng một phần ba số người lúc đầu đã là rất tốt rồi. Nhan Lâm thấy vậy cũng không nói gì, gỡ xuống đồ vật quan trọng trên người giao cho bách phu trưởng trong số họ, để bách phu trưởng đem đồ đi đổi lấy ngân lượng, dùng làm quân lương giải ngũ.
Vị bách phu trưởng kia run rẩy nhận lấy ngọc bội, cây sáo nhỏ làm bằng ngọc và mấy thỏi vàng mà Nhan Lâm đưa, lệ nóng tuôn ào ào.
Bọn họ làm đại lễ với Nhan Lâm, nghẹn ngào nói lời chúc phúc.
Nhan Lâm thở dài một tiếng, phái người đưa bè trúc đã chuẩn bị tốt đẩy xuống nước, lúc này, màn đêm buông xuống chính là thời cơ tốt để chạy trốn.
Nhưng mà đường chạy trốn lại không hề thuận lợi như vậy, vấn đề khó khăn nhất mà mọi người gặp phải chính là Nhan Lâm bị bệnh, vết thương bị nhiễm trùng đã phát ra mùi hôi thối, toàn thân không ngừng sốt cao. Để chạy trốn thuận lợi nên mấy ngày nay Nhan Lâm không hề nghỉ ngơi, không để ý tới thân thể mình. Chạng vạng tối hôm trước anh ta đã sốt nhẹ, trì hoãn quá lâu nên tình trạng vết thương càng trở nên nghiêm trọng. Các binh lính nhìn mà chỉ biết lo lắng suông, không biết phải làm sao.
Miệng vết thương quá rộng, lại không có thuốc để chữa trị, trong núi ẩm ướt oi bức, mấy ngày lo chạy thoát thân không được nghỉ ngơi. Mọi điều kiện đều cực kỳ tồi tệ, bị bệnh cũng là chuyện nằm trong dự đoán. Ban đêm nhiệt độ trên mặt sông hơi thấp, lúc nóng lúc lạnh khiến bệnh tình của Nhan Lâm càng trở nên nghiêm trọng.
Binh lính ngồi cùng bè trúc với Nhan Lâm đưa tay giúp anh ta lau mồ hôi, mới vừa chạm vào hắn thì đã bị nhiệt độ cơ thể anh ta dọa sợ.
“Ta không sao.” Sắc mặt Nhan Lâm khá uể oải nhưng vẫn kiên cường nói: “Cứ theo kế hoạch mà làm, đừng lãng phí thời gian.”
Những binh lính không muốn đi theo được anh ta thả cho đi, dĩ nhiên sau khi xuống núi, những binh lính này sẽ bị quân đội của Phù Vọng truy bắt, chỉ cần tra khảo một chút là có thể tra ra tung tích của đám người Nhan Lâm. Tốc độ của bè trúc làm sao so được với tốc độ của thuyền chiến? Bọn họ không nắm chắc cơ hội này thì không thể trốn thoát được.
Thật ra thì Nhan Lâm có thể diệt sạch mối tai họa ngầm này, giống như những gì mà mấy binh lính kia lo lắng, đó chính là giết hết tất cả những binh lính có ý định rời đi kia để diệt khẩu.
Không làm như vậy không phải vì Nhan Lâm mềm lòng không đành lòng ra tay mà thật sự thì điều đó không cần thiết.
Ý chí chiến đấu của tàn binh còn dư lại không còn bao nhiêu, nếu như lại bạo lực tàn sát binh lính thì mấy trăm người còn lại có thể nổi loạn mất.
“Quân sư, trán ngài rất nóng, nếu cứ sốt cao mãi như vậy thì...”
Phó tướng lặng lẽ nuốt trở lại những lời chưa kịp nói hết.
Nếu như cứ mặc kệ không để ý tới, Nhan Lâm không bị sốt thành kẻ ngu thì cũng mất mạng đó, than ôi!
Thậm chí còn có thể chuyển thành sưng phổi, chẳng qua là ở thời đại này vẫn chưa có cách nói này mà thôi.
Lời nói của phó tướng không được đáp lại, bởi vì Nhan Lâm thực sự không chống được kháng nghị của cơ thể và đầu óc mụ mị nên đã lâm vào hôn mê rồi.
Dù đang mê man nhưng anh ta vẫn có thể cảm giác được bản thân lúc thì nóng như bị đặt trong lò lửa, lúc thì lạnh như bị ném vào hầm băng khiến anh ta rùng mình, lúc thì lại cảm thấy thân thể mình bị quăng xuống biển sâu, không ngừng chìm xuống, xung quanh ngày càng mờ đi. Ý thức ngày càng trở nên mơ hồ, lời kêu gào của phó tướng càng ngày càng giống như xa xăm mù mịt ở tận chân trời, dù Nhan Lâm có tập trung tinh thần như thế nào cũng không nghe rõ được.
Mặt khác, phó tướng thấy tình trạng của Nhan Lâm ngày càng trở nên tệ hại, hắn không thể không cắn răng ra một quyết định.
Hắn bảo số binh lính còn lại chèo bè trúc đi đến nơi đã bàn trước, nếu may mắn thì có lẽ còn có thể được cứu.
Có tên lính do dự nói: “Nếu lỡ gặp phải quân địch...”
Phó tướng cắn răng nói: “Vậy thì đầu hàng đi, ta đoán rằng chủ công và quân sư sẽ không trách tội các ngươi đâu.”
Bọn họ đã dốc hết sức lực rồi nhưng mà ông trời không chịu ủng hộ.
Nếu những thương binh này đầu hàng thì còn một con đường sống, nếu như chống cự thì lại dâng lên trăm cái mạng vô ích.
Binh lính lại hỏi: “Vậy bây giờ tướng quân...”
Phó tướng nói: “Vết thương của quân sư rất nghiêm trọng, nhiệt độ toàn thân rất cao, cần phải nhanh chóng lên bờ tìm thầy thuốc.”
Binh lính có cảm giác không ổn, vất vả lắm mới có cơ hội chạy trốn khỏi nơi này, nếu như ở lại tìm thầy thuốc thì nguy cơ bại lộ thân phận rất cao.
Phó tướng cũng biết điều đó nhưng hắn còn biết rõ, nếu Nhan Lâm chết, bọn họ có trở về được cũng sẽ phải đối mặt với sự giận dữ của chủ công, ngoài ra, một nhân vật như quân sư mà chết ở nơi này thì không đáng giá chút nào. Nếu ông trời có mắt, nhất định có thể chuyển nguy thành an.
Phó tướng tính toán như vậy.
Kết quả có tồi tệ hơn nữa cũng không gay go bằng chuyện Nhan Lâm bỏ mình, bản thân chết trận.
“Thử một lần đi, vẫn có hy vọng.”
Phó tướng chống bè trúc đưa Nhan Lâm tách khỏi đại đội, tương lai rất mong manh, chỉ có chấp niệm còn sót lại giúp hắn tiếp tục cố gắng.
Không biết tìm bao lâu, cuối cùng phó tướng cũng đưa được Nhan Lâm vào bờ, phía trước chính là một làng chài nhỏ.
Trong lòng phó tướng lẩm bẩm: “Hy vọng sẽ có thầy thuốc, cho dù là lang băm cũng được.”
Mặc dù hắn biết khả năng này không lớn nhưng hắn tin tưởng ông trời nhất định có mắt.
Diện tích làng chài này không lớn, tất cả mới có ba mươi hộ, gần trăm ngư dân.
Bởi vì không có hoạt động gì giải trí, dầu thắp lại đắt nên phần lớn người dân đều đi làm lúc mặt trời mọc, nghỉ ngơi lúc mặt trời lặn.
Bây giờ đã là giờ Sửu rồi, làng chài đang bị bóng đêm bao phủ.
Để phòng ngừa bị bại lộ thân phận, phó tướng bỏ lại bè trúc và cởi áo giáp trên người cả hai, ném vào bụi lau sậy rồi cõng Nhan Lâm vào trong làng.
“Có ai không? Trong làng có thầy thuốc không?”
Phó tướng gõ cửa mấy nhà, không phải không có người thì là bị chửi mắng một trận, nhà nào nhát gan thì trực tiếp giả chết.
“Có.”
Phó tướng thử từng nhà, khi đi tới nhà thứ bảy, cũng chính là ngôi nhà ở giáp rìa thôn thì chủ nhà mở cửa.
Bóng đêm rất tối tăm nhưng có thể lờ mờ nhìn thấy chủ nhà là một cô gái có dáng người hơi thấp.
Đối phương liếc hắn một cái, tức giận nói: “Vào đi! Đừng có gõ cửa! Cần thận dân trong làng tức giận vớ đồ gì đó đánh chết các ngươi đấy.”
Phó tướng đứng ở cửa, không dám đi vào trong.
Cô gái kia xoay người thắp đèn lên, hỏi hắn: “Sao còn chưa vào đi?”
Phó tướng chớp mắt mấy cái, âm thầm siết chặt dao nhỏ trong tay áo.
“Người trên lưng ngươi không phải đang bị bệnh à?” Cô gái kia nói “Ta là thầy thuốc.”
Mắt phó tướng lộ ra sự kinh ngạc, cô gái này làm sao biết được hắn tới đây tìm thầy thuốc?
Cô gái cả giận nói: “Ngươi bị ngu à? Mới vừa nãy người còn vừa đi gõ cửa từng nhà vừa kêu gào vừa khóc đấy thôi, ông đây đâu bị điếc.”
Mặt phó tướng vèo một cái đỏ bừng lên, may là da hắn khá đen, nếu không sẽ bị mất mặt.
“Đa... đa tạ thầy thuốc.”
Phó tướng vội vàng cõng Nhan Lâm vào trong, đặt anh ta lên một cái ghế trúc cũ kỹ.
Cô gái kia không nói nhảm nữa, thắp lên mấy ngọn đèn dầu chiếu sáng, miễn cưỡng có thể thấy rõ tình trạng bệnh.
Mấy ngày bận rộn nên Nhan Lâm không để ý bản thân, tóc mai lộn xộn, trên mặt dính vết bẩn, nhìn không ra tướng mạo ban đầu.
Nhưng mà cô gái này vẫn nhìn ra anh ta có đường nét khuôn mặt rất đẹp, nếu rửa sạch thì chắc chắn là một anh chàng đẹp trai.
“Tướng mạo của thằng nhóc này thật có tiền đồ, đáng tiếc lại tham gia quân ngũ.”
Phó tướng nói: “Tham gia quân ngũ thì làm sao?”
Cô gái đưa tay qua cởi áo của Nhan Lâm, chỉ vào vết thương nói: “Loại nghề nghiệp đầu treo trên dây lưng quần thế này, ngươi nói xem làm sao?” AzTruyen.net
Phó tướng: “...”
Người này làm sao mà một lời không hợp đã cởi áo của quân sư ra thế?
Đây mà là con gái à?