Nếu bọn họ đã có quan hệ ràng buộc, vậy sao không cùng nhau xuống địa ngục chứ?
Lắc lư nghiêng ngả một lúc lâu, Nhiếp Dương nghe thấy tiếng của một nhóm người lạ.
“Mang người tới rồi à?”
“Mang tới rồi, có cần kiểm tra không?”
“Ừ.”
Sau khi đoạn đối thoại ngắn ngủi kết thúc, bao tải trùm người Nhiếp Dương bị mở ra.
Không đợi cậu ta thích ứng với ánh nắng bất ngờ chiếu đến, có người tới đem thứ gì đó đeo vào cổ cậu ta.
Cúi đầu nhìn thử, đó là một khối pháp ấn mà đạo sĩ thường dùng để dâng sớ lên thần thánh.
Khối pháp ấn này được làm bằng ngọc, hình dáng kỳ lạ mà tinh xảo, bảy phân phía sau có chiều rộng khoảng hai tấc rưỡi*, trắng như băng tuyết.
* Hai tấc rưỡi: đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước Trung Quốc.
Dù không có cách nào chạm tay vào nhưng cũng cảm giác được quanh thân khối ngọc này mơ hồ có khí lạnh.
Đây là quy trình gì vậy?
Nhiếp Dương nhướn mày một cái, quay đầu nhìn đám người kia, khi nhìn thấy quần áo trên người bọn họ, con ngươi chợt co lại.
Đây chẳng phải là binh lính dưới trướng kẻ địch ư?
“Kiểm tra xong chưa?”
Người tới nắm mặt của Nhiếp Dương cười nói: “Hàng chất lượng tốt. Báo cho chủ nhân nhà các ngươi, sẽ được giải quyết trước khi mặt trời lặn.”
“Hừ, mong là các người đừng có giở trò.”
Người tới cười nói: “Để một yêu nghiệt như vậy còn sống, chủ nhân ta cũng ăn ngủ không yên. Về điểm này thì lập trường của chúng ta giống nhau.”
Nhiếp Dương sớm đã có suy tính nên có thể đoán ra bảy tám phần, nhưng hệ thống lại không thể trấn định như vậy.
Giọng nói của nó gần như hét lên với vẻ kiệt sức: [Tại sao lại là Hỏa Dương Ấn?]
Hỏa Dương Ấn?
Nghe thấy từ ngữ xa lạ này, Nhiếp Dương tò mò trong lòng, hỏi: [Ngươi đang nói... thứ đồ mà ta đang đeo trên cổ à?]
Cậu ta nghe ra sự sợ hãi của hệ thống, điều này khiến tâm trạng cậu ta rất tốt.
Cậu ta lục lại tất cả những gì mình biết, nhưng không tìm được cái gì liên quan đến “Hỏa Dương Ấn” cả.
[Có Hỏa Dương Ấn, có khi nào còn có cả Thủy Âm Ấn không?]
Hệ thống ha ha cười nhạt, không trả lời.
Nhiếp Dương hỏi nó: [Trên đời này mà cũng có thứ khiến ngươi sợ hãi cơ à?]
Hệ thống cười lạnh, nói: [Nếu như ta ở trạng thái hoàn hảo nhất dĩ nhiên ta không sợ thứ đồ hỏng này, vốn dĩ đã phá hủy gần xong rồi, ai mà biết chúng nó lại được tu bổ. Để bắt được lão tử, vợ chồng bọn họ đúng là hào phóng, không tiếc lấy ra thập đại thần khí thượng cổ.”
Hỏa Dương Ấn và Thủy Âm Ấn là một đôi thần khí, sau khi thi triển có thể khiến hai giới âm dương kinh sợ, uy lực cực kỳ đáng sợ.
Mặc dù chủ nhân đã chết nhiều năm, uy lực không còn mạnh mẽ như lúc trước, nhưng dùng để trấn áp hệ thống bị cắt miếng này vẫn dư sức.
Trong bầu không khí trầm mặc, Nhiếp Dương bị người ta đưa tới trước mặt Khương Bồng Cơ.
“Quả nhiên là ngươi.”
Ở trên chiến trường, hệ thống đã từng nói cây đao trong tay Khương Bồng Cơ rất đáng sợ, bây giờ nhìn thấy cô, Nhiếp Dương chẳng thấy bất ngờ chút nào.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Hình như ngươi không bất ngờ chút nào nhỉ, tư chất tâm lý đúng là tốt, đáng tiếc gặp phải người xấu.”
Nhiếp Dương không hiểu hỏi: “Gặp phải người xấu?”
Khương Bồng Cơ nói: “Thứ đồ trong thân thể ngươi tự xưng là hệ thống đúng không? Ngươi có biết tim gan của thứ đó đen tối bao nhiêu hay không? Những gì nó cho ngươi không thể bằng những thứ trân quý mà nó lấy cắp từ ngươi đâu. Nếu không phải nó âm thầm can thiệp thì Nhiếp Dương à, tiền đồ của ngươi có thể tốt hơn so với bây giờ nhiều lắm.”
Nếu như Nhiếp Dương không bị xúi giục đầu độc Nhiếp Lương sớm thì Nhiếp Lương cũng sẽ không ra mặt, càng không nói đến chuyện không chế Nhiếp thị.
Tử Hiếu cũng từng nói rằng, người thống lĩnh Nhiếp thị kiếp trước là một tên nhóc âm độc, bất hiển sơn bất lộ thủy*.
* Bất hiển sơn bất lộ thủy: Nó có nghĩa là một người che giấu suy nghĩ và hành vi của mình để người khác không thể dễ dàng nhận ra chúng.
Nhiếp Dương cười khổ, nói: “Không ngờ rằng Lan Đình Công lại là một người thân thiện như vậy.”
Rõ ràng cậu ta là tù nhân nhưng đối phương không hề dùng giọng điệu cao ngạo để nói chuyện với cậu ta.
Khương Bồng Cơ đặt tay lên chuôi đao, trường đao hơi lộ ra khỏi vỏ, thân đao lóe ánh sáng trắng lạnh lẽo. w●ebtruy●enonlin●e●com
“Ngươi có còn di ngôn gì không?”
Nhiếp Dương hỏi: “Kết cục của nó sẽ ra sao?”
“Thấy đao của ta không? Nếu như coi đao của ta là người thì thứ đồ chơi kia đối với đao của ta mà nói chính là thịt có thể ăn. Quy trình người ăn thịt như thế nào thì kết cục của nó chính là thế ấy.” Khương Bồng cơ nói: “Trừ cái này ra, ngươi còn có di ngôn gì nữa?”
Nhiếp Dương thấy vẻ mặt Khương Bồng Cơ bình tĩnh, sự bất an về cái chết cũng giảm đi rất nhiều.
“Quả thực Dương có một chuyện, hy vọng Lan Đình Công giúp đỡ.” Nhiếp Dương nói: “Tiểu tử tự hỏi cúi đầu, ngẩng đầu không thẹn với trời đất nhưng cuối cùng vẫn là thiếu nợ một người. Sau khi tiểu tử chết, xin Lan Đình Công hãy hỏa thiêu thi thể của tiểu tử. Nghiền xương thành tro bụi rồi, có lẽ có thể khiến nỗi hận trong lòng người nọ giảm đi một chút.”
Nếu đã không thoát được cái chết thì không bằng chết dứt khoát một chút, trăn trối gì cũng nói rõ ràng ra.
Khương Bồng Cơ nói: “Ta nghe người ta nói, người sắp chết sẽ nói thật. Bất luận lời này của ngươi là thật hay giả, cũng coi như còn có chút trách nhiệm.”
Nhiếp Dương thấy Khương Bồng Cơ rút trường đao ra, hai cánh môi tái đi mấy phần, mồ hôi lạnh trên trán toát ra.
“Còn nữa... Lan Đình Công nhất định đừng bỏ qua cho yêu nghiệt kia.”
Vừa dứt lời, một luồng ánh sáng trắng hiện lên trước mắt, Nhiếp Dương chỉ cảm thấy trên cổ hơi lạnh lẽo, sau đó trước mắt tối sầm, không biết gì nữa.
Khương Bồng Cơ thấy đầu Nhiếp Dương lăn dưới đất, da thịt biến đổi một lúc, sau đó một gương mặt xa lạ hiện ra, đáy mắt cô thoáng qua chút chán ghét.
Hệ thống... thứ đồ chơi này thật là hại người.
Đối với đao Trảm Thần mà nói, máu tươi vẫn không thể nào ngon bằng hệ thống.
Do sự áp chế của pháp ấn, hệ thống không có cách nào thoát khỏi thân xác Nhiếp Dương, khi đao Trảm Thần lướt qua, hệ thống cũng bị cưỡng chế cuốn vào thân đao, năng lượng tinh thần ngưng tụ hóa thành vô số tia sáng màu xanh lam, sau đó bị đao Trảm Thần mạnh mẽ hút vào, từng bước chiếm đoạt sạch sẽ. Khương Bồng Cơ giơ đao Trảm Thần lên nhìn, phát hiện họa tiết trên thân đao lại khôi phục một chút, xem độ lớn nhỏ của nó, chắc có khoảng ba phần năm của bản hoàn chỉnh.
Cô dùng tinh thần dò xét thân đao, phát hiện vật thể sương mù màu trắng bên trong thân đao lại có biến hóa, từ trạng thái sương mù bắt đầu ngưng tụ lại.
Hệ thống bị phân giải năng lượng tinh thần và ống dẫn màu trắng cũng đầy đặn gấp mười mấy lần so với trước đó.
Mỗi lần hấp thu, viên cầu màu trắng đều sẽ run rẩy một chút, phát ra tiếng “thịch” yếu ớt, tựa như nhịp đập của trái tim vậy.
Mới vừa sinh ra ý nghĩ này, Khương Bồng Cơ lấy lại tinh thần, tặc lưỡi hít hà nói: “Nghe nói một số loại đao sẽ có đao linh, chẳng lẽ vật này cũng có?”
Khương Bồng Cơ không kiềm chế được lòng hiếu kỳ hỏi lão thủ trưởng, chờ rõ lâu mới được trả lời.
[Cha Mày]: Đao Trảm Thần mà cô nói là vật quan trọng để Liên Bang thoát khỏi nguy hiểm, thứ bên trong không phải đao linh.
Khương Bồng Cơ nói: “Lão thủ trưởng nói cụ thể hơn một chút đi.”
[Cha Mày]: Tôi đã ký hiệp nghị bảo mật rồi.
Khương Bồng Cơ nói: “Chị có còn ở Liên Bang nữa đâu, hiệp nghị bảo mật cái quần què gì.”
[Cha Mày]: ...
Liên bang có một vị nguyên soái dự bị như thế này đấy, sao lại dám dẫn đầu coi thường hiệp nghị bảo mật chứ.
Lão thủ trưởng bị Khương Bồng Cơ hỏi đến phiền, nói lấy lệ vài câu rồi offline.
Khương Bồng Cơ nâng cằm ngẩn người, hừ hừ nói: “Nói trúng tim đen là offline, làm vậy có thể giải quyết được sự việc ư?”
Nhìn đao Trảm Thần, Khương Bồng Cơ lẩm bẩm: “Đao Trảm Thần quả thật có thể khắc chế được hệ thống nhưng lần nào cũng coi hệ thống là đồ ăn... kiểu gì cũng thấy quái dị... khiến ta giống như một mẹ già chuyên đuổi giết hệ thống để kiếm đồ ăn cho ‘thằng con’ này vậy.”
Đao Trảm Thần bình tĩnh “nằm” cạnh đầu gối cô, yên lặng, không có chút phản ứng nào.
Khương Bồng Cơ thở dài một tiếng: “Chắc những nghi ngờ này, phải đợi ta trở về mới có người giải thích cho ta rồi.”