Truyện Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1350 - Chương 1350MẸ CON GẶP NHAU (1)




Nếu nói việc hai người Trình Tĩnh, Phong Giác không chịu quy thuận nhập sĩ là có nguyên do, thì lựa chọn của Nhiếp Tuân lại khiến người khác khó có thể hiểu nổi.

Mặc dù bệnh tình của Nhiếp Tuân rất nặng, nhưng hắn vẫn còn trẻ, khả năng phục hồi tất nhiên không yếu, sau một hồi điều dưỡng đã gần như khỏi hẳn rồi.

Trong khoảng thời gian hắn dưỡng bệnh, Phong Cẩn cũng từng thử dò xét tâm ý của đối phương, không biết là do Nhiếp Tuân nghe không hiểu anh nói bóng gió hay có hiểu nhưng lại giả vờ không hiểu, Nhiếp Tuân không tỏ thái độ gì đối với việc anh mời chào. Không tỏ thái độ với việc này, cũng tức là đang từ chối một cách uyển chuyển.

Phong Cẩn không thể hiểu được, Hoàng Tung có cái gì tốt mà đáng để cho Nhiếp Tuân phải bỏ ra tất cả để đặt cược?

Theo hiểu biết của anh với Nhiếp Tuân, đối phương cũng không phải người không có não, nếu không thì sao lại làm ra chuyện như bày kế hãm hại Nguyên Tín?

Phong Cẩn không thể thu phục được Nhiếp Tuân, bèn dứt khoát đuổi Nhiếp Tuân về Hoàn Châu, đợi chủ công tự chiêu mộ.

Chủ công là biểu muội của Nhiếp Tuân, người một nhà có gì không thể thẳng thắn nói ra?

Không ngờ, Nhiếp Tuân còn chưa nhìn thấy Khương Bồng Cơ mang binh bên ngoài đã gặp được một vị họ hàng khác trong dự kiến.

Ngày hôm đó, Nhiếp Tuân nghe nói đám Hoàng Tung đã đến huyện Tượng Dương rồi, thê tử Chu Thanh Ninh ôm con yên lặng ngồi bên cạnh hắn.

“Thành Doãn muốn đi thăm người kia sao?”

Cô vừa dỗ con nhỏ vừa ngây ngốc nhìn chồng mình như vừa lấy lại được thứ đã mất.

Từ khi nhận được thư nhà của Nhiếp Tuân, cô liền không có đêm nào được ngủ ngon, khi thì bị bóng đè, khi thì lại lo sợ, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà đã tiều tụy vô cùng.

Cha mẹ vì lo lắng cho cô mà đầu bạc đi trông thấy, Chu Thanh Ninh nhìn thấy điều này mà trong lòng vô cùng đau buồn.

Cho đến khi nghe được tin tức trượng phu bình an, trái tim đang treo lơ lửng mới buông xuống được, cô bèn bấm ngón tay tính xem bao giờ Nhiếp Tuân mới về.

Lúc hai vợ chồng gặp lại, cô cẩn thận tỉ mỉ liền phát hiện trong lòng chồng mình chất chứa tâm sự, cả người cũng trở nên trầm lặng hơn nhiều.

Cô không dám hỏi nhiều, chỉ có thể mỗi ngày để cho Nhiếp Tuân gần gũi với con hơn, hy vọng con nhỏ có thể khiến cho hắn phấn chấn trở lại.

“Không tới gặp thì hơn, hẳn là hắn cũng không muốn gặp ta.” Nhiếp Tuân cụp mắt nói: “Cần gì phải làm cho gượng gạo hơn?”

Chu Thanh Ninh nghe xong thì ngẩn ra, động tác ôm con nhỏ cũng trở nên cứng ngắc.

Dường như cô không ngờ quan hệ của Hoàng Tung với trượng phu Nhiếp Tuân lại trở nên tồi tệ như vậy.

Chuyện này từ khi nào thế?

“Thành Doãn, nếu như chàng có tâm sự, sao lại không chịu nói cho thiếp biết?” Trong mắt Chu Thanh Ninh có vài phần bi thương cùng buồn bã: “Chúng ta...”

Còn chưa dứt lời, bên ngoài đã vang tới những tiếng bước chân rất nhỏ, bên ngoài cửa giấy xuất hiện một bóng người đang cúi đầu.

“Lão gia, phu nhân, bên ngoài có một người chuyển bái thiếp tới, nói thẳng là họ muốn lão gia có thể tự mình ra gặp.”

Hai người nghe được tiếng của thị nữ, không khỏi nhíu mày.

Cho dù người tới là ai, đến tận cửa bái phỏng thì đưa bái thiếp là lễ nghi cơ bản, nhưng chủ nhà có gặp hay không thì cũng là do chủ nhà quyết định.

Cho dù người đưa bái thiếp tới là ai, đối phương cũng không có tư cách điểm mặt gọi tên là họ muốn gặp ai, thị nữ tự ý truyền lời cũng là vô lễ rồi.

Nhiếp Tuân tất nhiên không vừa ý với hành động thế này, hắn khẽ trách một tiếng: “Từ khi nào lại không có phép tắc như vậy?”

Thị nữ bên ngoài ấp úng nói: “Người truyền bái thiếp tới... ngồi trên xe có biểu tượng của Liễu thị, đối phương đã chờ ở bên ngoài phủ gần nửa canh giờ rồi. Quản gia khuyên cũng khuyên rồi, người ta nhất quyết phải gặp được lão gia mới bằng lòng đi, quản gia bất đắc dĩ mới bảo nô tỳ đến đây thông báo cho lão gia.”

Chu Thanh Ninh nhíu mày nói: “Một vị khách thật vô lễ!”

Đây đâu phải tới nhà thăm hỏi chủ nhà, rõ ràng là ác khách cứng rắn tới đây giở trò du côn!

Cho dù xe của người kia có gắn tộc huy của Liễu thị, Chu Thanh Ninh cũng không cảm thấy chồng của mình phải bị người kia gọi tới gọi đi, buộc phải xuất hiện!

Nhiếp Tuân lại cau mày, trong lòng phân tích một phen, cuối cùng dừng hình tại một người nào đó.

Tại huyện Tượng Dương này, chỉ có mấy người ít ỏi có tư cách sử dụng xe của Liễu thị, dùng biện pháp loại trừ là có thể xác định được thân phận.

Không phải Liễu Xa, Liễu Hi thì chính là Liễu Chiêu, hai người phía trước đang ở bên ngoài, khả năng còn lại duy nhất đó là Liễu Chiêu.

Nhưng mà...

Mình cùng với Liễu Chiêu chẳng qua lại gì với nhau, đối phương phải làm tới mức này là để làm gì?

Nhiếp Tuân nói: “Để cho khách quý chờ ở phòng khách một lát trước đã, đợi ta thu xếp một chút rồi sẽ qua.”

Gặp khách cũng phải có quy củ khi gặp khách, Nhiếp Tuân thoáng sửa sang lại dáng vẻ một chút, bảo đảm cho mình nhìn trông có sức sống rồi mới đi gặp khách. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Hắn cho rằng vị ác khách này là Liễu Chiêu, nhưng khi nhìn qua bình phong bày trong phòng khách, bóng người ẩn hiện phía sau lại mang theo phong thái của riêng phụ nữ.

Không phải Liễu Chiêu!

Chẳng lẽ lại là Liễu Hi?

Nhưng mà Liễu Hi vẫn là gái chưa chồng, tính cách cứng rắn, lấy đâu ra dáng vẻ yểu điệu như vậy?

Xét tuổi, cũng không hợp lý.

Chỉ cách đó vài bước, trong lòng Nhiếp Tuân đã hiện lên vô số phán đoán, tất cả suy luận đều chỉ về một người...

Đợi hắn lách ra bình phong, ánh mắt hai người chạm nhau, rung động trong một khoảnh khắc đó khiến cho Nhiếp Tuân khẳng định được suy đoán của mình.

Cho dù bọn họ chưa từng gặp nhau trong hơn hai mươi năm, nhưng huyết mạch trên người vẫn còn đó.

Bước chân của Nhiếp Tuân bỗng khựng lại, nhất thời không biết nên tiến lên hay lùi lại, chỉ có ánh mắt phức tạp nhìn người đó.

Người này cũng không phải ai khác, chính là mẹ ruột trên huyết thống của Nhiếp Tuân, vợ kế của Liễu Xa - Cổ Trăn!

Sau khi Cổ Trăn được đón vào trong phòng khách, bà ta vẫn như ngồi trên bàn chông, vô cùng sốt ruột, thường xuyên nhìn vào bên trong.

Tấm khăn trong tay bà ta cũng sắp bị bà ta vò rách rồi.

Thấy Nhiếp Tuân, bà ta vừa nhìn đã xác định được thân phận của người kia.

Bà ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hai mắt long lanh nước mắt, tơ máu giăng đầy mắt, càng siết chặt chiếc khăn trong tay.

Hai cánh môi Cổ Trăn run rẩy mấp máy, một lúc lâu sau vẫn không nói được một câu đầy đủ.

“Bà, bà là...”

Chu Thanh Ninh cũng tò mò không biết vị “ác khách” này là ai, không ngờ rằng đối phương lại là một người phụ nữ xinh đẹp dáng vẻ thướt tha.

Bà ta nhìn thấy Nhiếp Tuân liền hoàn toàn thất thố, bước chân lảo đảo bước lên, hai tay run rẩy xoa khuôn mặt Nhiếp Tuân, đầu ngón tay không kìm được mà vuốt ve lên nốt chu sa đỏ tươi trên mi tâm hắn. Chu Thanh Ninh ôm con, ban đầu cô ngơ ngác nhìn hai người, sau đó lại tức giận đến mức lồng ngực bức bối.

Người phụ nữ xinh đẹp kia có làm gì cô cũng có thể mặc kệ, nhưng trượng phu nhà mình lại không tránh không né khiến cô hơi ghen tức.

Chu Thanh Ninh đánh đòn phủ đầu, khẽ gọi một tiếng, nói: “Thành Doãn, vị này là?”

Cổ Trăn bị âm thanh của cô gọi tỉnh táo lại, che lấp sự thất lễ mà dùng khăn tay lau đi nước mắt trào ra ở khóe mắt, ánh mắt chuyển về phía Chu Thanh Ninh.

“Nghe nói... ngươi...” Nhất thời Cổ Trăn không biết phải xưng hô với Nhiếp Tuân như thế nào, thông qua vài phong thư nhà mà Mạnh Hằng chuyển cho bà ta, bà ta biết Nhiếp Tuân đã rõ thân thế của mình, ngược lại có thể bớt được bước giải thích cùng nhận người thân: “Vị phu nhân này là con gái thứ năm của Uyên Kính tiên sinh đó sao?”

Ánh mắt của Cổ Trăn lại chuyển xuống bọc tã cô ôm trong lồng ngực, cho dù vẫn cách nhau một khoảng, bà ta lại như cảm thấy mình được quay về phòng sinh của mình nhiều năm trước, bà ta dùng hết sức mình sinh ra đứa bé trong bụng, trước khi hôn mê cũng chỉ kịp liếc nhìn một cái, đứa trẻ liền bị bà đỡ ôm đi.

Cho dù chỉ liếc nhìn một cái, nhiều năm như vậy bà ta vẫn chưa từng thôi nhớ về.

Nhìn thấy đứa bé trong tã lót, bà ta giống như được nhìn thấy con mình của năm đó.

Cổ Trăn không khỏi thốt lên một câu: “Mặt mày ngũ quan đứa bé này rất giống với Thành Doãn năm đó lúc mới sinh.”

Chu Thanh Ninh nghe những lời Cổ Trăn nói, cảm thấy rất lúng túng.

Cô không ngờ là Cổ Trăn quả thật từng được nhìn thấy dáng vẻ lúc nhỏ của Nhiếp Tuân, vừa rồi mình vẫn còn thấy ghen.

“Hôm nay Liễu phu nhân tới phủ bái phỏng, có chuyện gì vậy?”

Âm thanh của Nhiếp Tuân rất bình tĩnh, ngược lại khiến cho trái tim Cổ Trăn nguội lạnh, cứ như bị người khác tạt một chậu nước lạnh múc ra từ hồ băng xuống đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.