Trên chiến trường, vị trí của kỵ binh vô cùng quan trọng, khi súng đạn chưa được phổ biến trên quy mô lớn hay tiến thêm một bước phát triển, kỵ binh chính là một huyền thoại khó có thể phá vỡ được. Không phải không thể đối phó được với kỵ binh, nhưng chi phí bỏ ra lớn hơn nhiều so với giá trị thu được.
Tính cơ động của kỵ binh cực mạnh, cho dù đó là tấn công hay rút lui, hai cái chân người có thể chạy nhanh hơn bốn cái chân ngựa sao?
Lực va chạm và sát thương cũng là một trong những nền tảng viết nên huyền thoại của kỵ binh.
Ngoài ra, hầu hết các cuộc chiến tranh thời cổ đại đều phụ thuộc vào quân trận, tập hợp binh sĩ thành từng đội, biến đổi về lượng đủ nhiều, thăng hoa thành biến đổi về chất.
Không những có thể va huých, chia cắt quân trận, kỵ binh còn có thể ép quân địch không thể chu toàn trước sau, không thể tổ chức phòng thủ hay tấn công hiệu quả.
Kỵ binh của Khương Bồng Cơ không chỉ có kỵ binh hạng nhẹ mà còn có cả kỵ binh hạng nặng, đủ để khiến Bắc Cương gãy kích trầm sa!
Nặng nhẹ phối hợp, dù là tấn công hay bất kỳ hành động nào khác, hiệu quả vẫn mạnh hơn một binh chủng bình thường.
Hoàng Tung coi trọng cô như vậy, đương nhiên sẽ biết rõ điều này. Để đối phó với đội kỵ binh khủng khiếp này, anh ta đã bàn bạc với mọi người rất lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra biện pháp áp chế. Áp dụng quân trận linh hoạt hơn, đa dạng hơn, vừa tránh né mũi nhọn vừa tìm cách dụ quân địch vào thế trận rồi giết gọn. Kỵ binh đang chạy là sói là hổ, kỵ binh bị bắt trong biển bùn chính là dê đợi làm thịt, năng lực có hạn.
Để quân địch bị che mắt, không phát hiện ra trong quân trận có bẫy, đoàn người Hoàng Tung còn thay đổi một chút.
Dùng thủ đoạn này đối phó với người bình thường thì không vấn đề, nhưng đối với Khương Bồng Cơ thì là cởi quần vẽ chim, vẽ vời thêm chuyện.
Chưa nói đến năng lực của chính bản thân cô, camera trực tiếp trên cao cũng có góc quan sát nhất định.
Cô nhạy cảm phát hiện ra quân trận của Hoàng Tung có vẻ khác thường, bèn hạ lệnh, lính truyền tin nhận được lập tức truyền ra.
Kèn lệnh và trống quân đột nhiên biến đổi!
Lúc này, kỵ binh hạng nặng đã chặn được mưa tên như thuỷ triều, chỉ cách tiền tuyến của quân địch không quá mười trượng.
Chiến mã đang lao đi với tốc độ cao nhất, có thể xoá nhoà khoảng cách này chỉ trong chớp mắt.
Các binh sĩ cưỡi trên lưng ngựa nghe được chỉ lệnh thay đổi, một tay cầm chắc dây cương chỉ huy chiến mã đổi hướng, một tay giơ cao thuẫn đập ầm ầm vào quân địch đang xông lên. Quân địch dùng chiến thuật hợp kích, nhắm trúng dưới hông chiến mã mà đâm, dù chiến mã đã được mặc giáp dày nhưng vẫn bị đau đớn mà hí vang.
Kỵ binh hạng nặng dưới trướng Khương Bồng Cơ như bọn nhà giàu đốt tiền, trọng lượng của người và ngựa cộng lại có thể tương đương một cái xe tăng.
Kỵ binh xông lên chẳng khác gì máy nghiền công suất lớn, sao máu thịt có thể ngăn cản sức mạnh đó được.
Kỵ binh đã mở ra được lỗ hổng, nhưng không lao thẳng vào mà vẽ một đường vòng cung, thọc vào hai cánh quân địch với tốc độ cực lớn.
Kỵ binh hạng nhẹ thậm chí còn đơn giản hơn. Sau khi nghe lệnh, lập tức chia binh, rẽ thẳng sang hai cánh quân địch.
Xem ra, kỵ binh sợ rồi sao?
Binh sĩ dưới trướng Hoàng Tung vẫn chưa hiểu rõ. Duy chỉ có bọn Hoàng Tung vẫn theo dõi chiến trường sát sao thì biến sắc.
Kỵ binh không sợ. Họ biết phía trước có cạm bẫy, để tránh hy sinh vô ích, nên đã đổi hướng tấn công vào hai cánh yếu hơn sao? Nghĩ vậy, Trình Tĩnh âm thầm siết chặt nắm đấm, đồng thời vẫn hơi nghi ngờ, sao đối phương có thể phản ứng lại nhanh như vậy được!
Trình Tĩnh vẫn giữ được bình tĩnh, còn phản ứng của Hoàng Tung thì rõ ràng hơn nhiều.
Hoàng Tung lẩm bẩm: “Lan Đình ơi Lan Đình, cô đúng là khắc tinh của ta.”
Dù cảm xúc nặng nề nhưng Hoàng Tung vẫn không để lộ vẻ sa sút. Anh ta là chủ công, nếu anh ta luống cuống thì thuộc hạ phải làm sao?
Vì chủ lực của quân địch không bị ảnh hưởng, cho nên khi hai quân giao phong, tình hình chiến đấu có thể nói là thảm thiết. Khương Bồng Cơ nhìn tình hình trên chiến trường, kiềm chế cảm xúc, vẫn giữ được sự bình tĩnh mà chỉ huy các nơi hoặc tấn công, hoặc tiếp viện.
Từ xa nhìn lại, Hàn Úc không thể không cảm khái: “Chủ công thật sự là có phong thái của một dũng tướng.”
Dương Tư đáp lại: “Chủ công còn là người có mưu trí nữa.”
May mà chỉ có một người như chủ công thôi, nếu có nhiều hơn thì chẳng phải mấy võ tướng và mưu sĩ đều bị mất bát cơm, nghỉ việc, thất nghiệp hết à?
Cùng lúc đó, Vệ Từ vẫn giữ được dáng vẻ nghiêm túc, tập trung.
Anh biết, cán cân trên chiến trường đã chậm rãi nghiêng về phía chủ công, có điều…
Có điều, Phong Giác dưới trướng Hoàng Tung vẫn chưa xuất hiện. Điều này khiến anh lo lắng.
Vệ Từ sẽ không khinh thường bất kỳ một ai đã sống qua cái thời loạn lạc khó khăn ấy, dù sao Phong Giác cũng từng là trọng thần phụ tá bệ hạ.
Anh còn đang suy nghĩ sâu xa, ngoài tiền tuyến đã cực kỳ hỗn loạn, thi thể chất đống lẫn lộn, tiếng la hét của hai quân vang rung trời đất. La Việt phụ trách cánh trái, Tần Cung đảm nhiệm tiên phong, cánh phải do Khương Lộng Cầm dẫn dắt người mới vừa được cất nhắc lên. Hai phe địch ta xông lẫn vào nhau, chém giết lẫn nhau, nếu như không nhờ y phục khác biệt thì bọn họ thực sự không phân biệt được đâu là quân ta, đâu là kẻ thù.
Có người vừa giết xong kẻ địch, đã lập tức bị quân địch đâm thấu tim.
Dương Tư trông vẫn rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt của gã không ngừng di chuyển về hướng nào đó.
Trên thực tế, dù gã đang ngồi trên lưng ngựa nhưng độ cao vẫn không đủ để vượt lên hẳn một biển người trùng điệp. Nhưng gã vẫn không nhịn được mà muốn nhìn.
Trước kia thì gã không cảm thấy gì, sau khi hiểu rõ cảm xúc của mình thì lại cảm thấy không có gì ngược tâm hơn là tổ hợp văn võ.
Võ tướng là nghề nghiệp gì?
Là nghề chỉ biết hôm nay, không biết ngày mai, chiến trường hỗn loạn như vậy, cho dù là thần tiên cũng sẽ bị ngộ thương.
“Ài… đúng là ưu sầu mà!”
Hàn Úc đảo mắt nhìn quanh, liếc gã một cái rồi hỏi: “Sầu cái gì? Tình thế đang có lợi cho quân ta, huynh sầu cái gì?”
Dương Tư đáp: “Huynh không hiểu đâu, ta đang bận lòng.”
Hàn Úc cười nhạt một cái: “Hàn Nhuận, con trai lớn của ta đang đọc sách ở thư viện Kim Lân.”
Một con chó độc thân, đến vợ cũng chưa có mà lại chế giễu mình, một người có vợ con viên mãn như anh ta thì không có mối bận lòng sao?
Ai cho gã lá gan đó?
Dương Tư: “...”
Chẳng lẽ.... là chủ công ?
Tuy Hàn Úc và Khương Lộng Cầm không tiếp xúc nhiều, nhưng anh ta vẫn biết cô rất ít nói, tuy là nữ giới nhưng lại không thua gì dũng tướng mày râu.
Nói một câu đau lòng, thực sự thì khúc gỗ mục như Dương Tư không thể trèo lên nổi người ta đâu.
Nếu Dương Tư biết suy nghĩ này thì khẳng định sẽ rất tức giận, rút kiếm chém Hàn Úc ngay.
Lúc này, Khương Lộng Cầm đang thống lĩnh binh sĩ cánh phải đối phó với quân địch.
Nhờ vào uy vọng tạo dựng được trong quân suốt nhiều năm nay, nên các võ tướng dưới trướng chủ công đều không dám coi thường cô, huống chi là các tướng lĩnh phổ thông mới được cất nhắc. Không ai dám kháng nghị, chất vấn mệnh lệnh mà cô hạ xuống, nên tình hình cánh phải ổn định hơn, kẻ thù khó có thể mở rộng chiến quả.
Phối hợp với trung quân, vừa kiềm chế quân địch, vừa đánh cho địch phải sứt đầu mẻ trán. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Nhìn cô như vậy, người nào không dựng ngón cái khen ngợi được chứ?
Bọn họ không phục phụ nữ, ngoại trừ hai người. Một là chủ công vốn sâu không thể lường, một là Khương Hiệu úy luôn cực kỳ uy nghi.
Mặc dù Khương Lộng Cầm có hơi lớn tuổi, nhưng thực sự vẫn có không ít người thầm để ý đến cô, chỉ là họ không có gan bày tỏ thôi.
“Khương Hiệu úy, phía hậu phương có biến!”
Khương Lộng Cầm biến sắc, hỏi: “Cái gì?”