“Phụt! Huynh nói ai bị chém?”
Khương Bồng Cơ đang mỹ mãn ăn ngon uống sướng. Dù điều kiện hành quân rất gian khổ nhưng cô vẫn tận dụng hết khả năng để được sống thoải mái hơn.
Cô vừa mới hào hứng ăn thì không ngờ Dương Tư lại mang đến cho cô một tin tức động trời.
Dương Tư không buồn nhíu mày. Gã đã quen nhìn chủ công nhà mình còn thô lỗ hơn cả đàn ông rồi, đôi khi còn quên mất cả giới tính của cô nữa.
Gã lặp lại: “Cơ sở ngầm gửi tin về, Nhiếp Tuân bị Nguyên Tín chém một nhát, tính mệnh đang bị đe dọa.”
Khương Bồng Cơ vỗ tay, cười nói: “Bọn chúng chó cắn chó, một miệng đầy lông, còn chưa thắng trận mà đã bắt đầu nội chiến rồi à?”
Dương Tư lén lườm cô một cái. Dù thế nào thì Nhiếp Tuân cũng là biểu ca của chủ công, cô muốn cười trên nỗi đau của người khác thì cũng đừng rõ ràng thế chứ?
Khương Bồng Cơ ho một tiếng, nghiêm trang hỏi: “Vì sao Nhiếp Tuân lại bị Nguyên Tín chém? Còn suýt mất mạng nữa?”
“Hình như ý kiến trước trận không hợp, Nguyên Tín thẹn quá hóa giận nên đã vung đao.”
Theo như bọn họ được biết, Nguyên Tín là một tên mãng phu trăm phần trăm, kinh nghiệm đánh trận phong phú nhưng tính tình nóng nảy, dễ kích động lại hay kiêu căng.
Theo Khương Bồng Cơ, loại người này chỉ có thể làm tướng quân tiên phong xông pha chiến đấu, chứ không thể làm thống soái chỉ huy quân đội được.
Nếu là cô, cô tuyệt đối sẽ không chia cho Nguyên Tín một chút quyền chỉ huy nào, nếu nhất định phải làm vậy thì cô sẽ sắp xếp một người đủ để trấn áp ông ta đi cùng. Rất hiển nhiên rằng, nếu ý kiến của ông ta và Nhiếp Tuân không thống nhất thì chắc chắn là Nguyên Tín ngu ngốc. Nếu Nhiếp Tuân mà chết thì đúng là oan uổng.
Nhiếp Tuân không đủ sức để trấn áp Nguyên Tín, ngược lại còn chọc giận Nguyên Tín rồi để bị giết, thế mà còn không oan uổng sao?
Khương Bồng Cơ có sao nói vậy, cái tính nhanh mồm nhanh miệng khiến người ta vừa yêu vừa hận.
“Nhiếp Tuân thật đáng thương. Làm biểu muội, ta thực sự thương cảm cho hắn. Nhưng làm kẻ địch, ta nghĩ, nửa đêm chui trong ổ chăn, ta cũng có thể vụng trộm cười ra tiếng đấy.”
Dương Tư: “…”
Gã nhìn trái nhìn phải, phát hiện quanh mình đúng là chẳng có ai, nên mới thở phào nhẹ nhõm.
Dương Tư không muốn chuyện này bị người ta ghi vào dã sử. Nếu Nhiếp Tuân mà thấy được, không tức giận đến mức chết đi sống lại mới là lạ.
Quan trọng nhất là chuyện này rất mất mặt.
“Nhiếp Tuân sống chết không rõ, là có lợi cho chúng ta.”
Dương Tư vuốt vuốt sợi râu, nói: “Tên Nguyên Tín kia thì không đáng để lo.”
Khương Bồng Cơ cười đáp: “Ta cũng đâu coi người này là đối thủ, kéo thấp bức cách của ta lắm.”
Dương Tư không hiểu, hỏi: “Bức cách là gì?”
Thỉnh thoảng, chủ công nhà mình có nhiều từ ngữ đáng kinh ngạc và kỳ lạ. Dương Tư lại thích nghe cái này, luôn cảm thấy mới mẻ, thú vị.
“Bức cách là khả năng trang bức.”
Dương Tư vẫn không hiểu: “Trang bức là gì?”
Khương Bồng Cơ cười giải thích: “Tỏ ra là mình rất lợi hại, khiến người khác cũng cảm thấy ngươi rất lợi hại. Nhưng thực tế đúng là ngươi rất lợi hại!”
Khán giả xem livestream cũng cười hì hì.
[Tĩnh Giả]: Tiểu Dung Dung, huynh đã thấy bác Streamer chưa? Mỗi khi bác ấy bộc phát khí tức vương bá là đang “trang bức” đấy.
[Người Trong Câu Chuyện Ma Yết]: Thật sự không nhịn nổi phải lải nhải một phen. Bác Streamer đúng là tập hợp tinh túy của “trang bức” rồi, tràn đầy “bức cách”.
Dương Tư hơi bối rối một chút, không nhịn được mà nói thật một lời: “Từ này... rất thích hợp với chủ công đấy.”
Khương Bồng Cơ: “…”
Cảm giác bị mưu sĩ nhà mình bắn một tên trúng hồng tâm!
[Diên Vĩ]: Tiểu Dung Dung đáng yêu quá đi mất. Uy lực của câu cà khịa vừa rồi chắc có thể làm nổ tung cả hòn đảo đấy.
[Bánh Sầu Riêng]: Hình tượng chính xác mà tàn nhẫn, một kích trúng tim, Tiểu Dung Dung đã nhìn thấy ngưỡng cửa điện thánh cà khịa rồi.
Khương Bồng Cơ lúng túng đằng hắng một cái, cứng nhắc nói lảng sang chuyện khác.
“Tin tức Nhiếp Tuân bệnh nặng hấp hối là thật. Chỉ có một Nguyên Tín thì không đáng lo… Chúng ta vẫn có thể tiếp tục khuấy gió nổi mưa.”
Tốt nhất là khuấy cho cả Kham Châu không được yên bình, trì hoãn toàn bộ thế cục ở hậu phương, khiến Hoàng Tung ngoài tiền tuyến phải phân tâm.
Dương Tư nói khẽ: “Chủ công phải thật cẩn thận, không thể bại lộ thân phận.”
Dù sao thì lúc này, Khương Bồng Cơ vẫn đang bị “bệnh nặng” đấy, bệnh tình không thể tốt hơn Nhiếp Tuân được.
Phóng túng thì phóng túng, nhưng vẫn phải biết chừng mực.
Khương Bồng Cơ bĩu môi, có vẻ mất hứng. Sao cái tên Dương Tư này cứ thích khiến cho mình khó chịu thế nhỉ.
[Hai Mươi Tuổi Gặp Anh]: Không khó chịu thì chẳng phải sẽ có lỗi với những mỹ thực bị bác Streamer “hoành đao đoạt ái” à? [Hình ảnh vẫy tay chào tạm biệt.jpg]
Khương Bồng Cơ: “…”
Không biết do ý trời hay vì lý do gì khác, mất đi Nhiếp Tuân, Nguyên Tín cũng không đến mức vụng về thê thảm như mọi người nghĩ.
Mấy ngày đầu vẫn xuôi gió xuôi nước, sau đó thì gặp phải rắc rối.
Khương Bồng Cơ phát hiện có gì không ổn.
Hôm qua dẫn binh càn quét thì còn có thể lấy được ít lương thực, nhưng hôm nay thì ít hơn nhiều so với dự tính.
“Nơi này hẳn là một thành trấn quan trọng, vì sao trong kho hàng không có nhiều lương thực dự trữ?”
Dường như nơi này đã bị người ta dọn đi hơn nửa ngay trong đêm, còn lại thì chắc không đủ người.
Dương Tư nói: “Bắt kẻ chịu trách nhiệm để hỏi là biết.”
Họ bắt lấy người phụ trách trông coi kho lương, nhưng đối phương vẫn còn mạnh miệng không chịu trả lời, bọn họ bèn dùng thủ đoạn bức cung, đối phương đành phải khai hết.
“Lương thực trong các kho dự trữ ở các thành trấn quan trọng gần đây đều bị chở đi hết rồi…”
Khương Bồng Cơ nhíu mày, hỏi: “Từ khi nào?”
Người kia run rẩy trả lời: “Ba ngày trước.”
Khương Bồng Cơ cười lạnh vuốt ve chiếc roi trong tay. Chiếc roi kia như linh xà mọc mắt vậy, quất xuống mặt đất chan chát vang vọng. Kẻ trông kho sợ hãi nhìn xuống gạch xanh bị hằn sâu mấy vết roi.
“Bọn họ đi về phía nào?”
Người trông kho nhịn cơn buồn tiểu dưới bụng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đáp: “Đi về phía Tây Nam.”
Khương Bồng Cơ lạnh mắt nhìn gã một hồi lâu, vung tay kia lên, hai tên lính to con bước lên giải gã lui xuống.
“Chẳng phải Nhiếp Tuân đang mắc bệnh nặng, bệnh tình nguy kịch sao?”
Dương Tư khó hiểu: “Thực sự thì Nguyên Tín không giống kẻ có đầu óc và phản ứng nhanh như thế.”
Nguyên Tín là lão tướng, kinh nghiệm tác chiến dày dạn, nhưng lại quá tự phụ, nói khó nghe một chút thì kẻ này có đầu óc thẳng tưng, không biết biến báo.
Đối phó với chiến thuật lấy chiến tranh nuôi chiến tranh đầy lưu manh này của Khương Bồng Cơ, “vườn không nhà trống” chính là thủ đoạn thông minh nhất, tổn thất ít nhất.
Nguyên Tín không nghĩ tới điểm ấy, lại chọn cách dẫn binh đánh chính diện với Khương Bồng Cơ một trận, cuối cùng bị cô đánh đến mức phải chạy chối chết.
Giờ ông ta đã kịp nghĩ ra cách chặn đứt đường cung cấp lương thực cho cô rồi sao?
Khương Bồng Cơ nói: “Lương thảo của quân ta còn đủ cho mấy ngày nữa?”
Dương Tư đáp: “Lúc trước thu được đồ quân nhu Nguyên Tín bỏ lại, cộng thêm thu hoạch mấy ngày nay, hẳn là có thể chống đỡ được thêm mười ngày.”
Sau mười ngày, tình hình sẽ không lạc quan nữa.
Dương Tư không chắc phe Nguyên Tín xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là ông ta đã mọc não hay có người chỉ điểm?
Nếu là suy đoán đầu thì không cần lo lắng.
Nếu là khả năng sau, vậy thì bọn họ phải nhanh chóng nghĩ cách âm thầm rút lui thôi.
Khương Bồng Cơ nói: “Vừa đánh vừa lui, chuẩn bị song song hai việc đi.”
AzTruyen.net
Cô không phải kẻ tham lam vô độ mà có chừng có mực.
Tiêu diệt kẻ địch rất quan trọng, nhưng tướng sĩ quân ta đâu phải củ cải trắng, không thể tiêu hao vô nghĩa được.
Dương Tư đáp: “Vâng.”