Truyện Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 127 - Chương 127: Ngọn nguồn ân oán




Còn sao Kế phu nhân biết được Mạnh Lượng hiện tại không phải con trai ruột của bà?

Cũng rất đơn giản, khi bà ấy dứt ruột sinh ra đứa con trai này thì mơ hồ nghe có người nói con trai mình có nốt ruồi son ở mi tâm rất đẹp, khuôn mặt cực kỳ có phúc tướng.

Nhưng khi bà tỉnh dậy, lại phát hiện mi tâm con trai mình không có nốt ruồi son nào, hơn nữa đứa bé sinh ra lại rất nhỏ yếu.

Hai ngày sau, bà lại nghe thấy đứa bé của tiểu thiếp Mạnh Trạch không may chết yểu. Do chết khi mới sinh nên đã an táng ngay, hơn nữa, giữa mi tâm của đứa bé có một nốt ruồi son.

Kế phu nhân trong lòng có nghi ngờ, thử hỏi dò Mạnh Trạm để xem phản ứng của hắn. Nhưng tình cảm giữa vợ chồng họ đã sớm rạn nứt, Mạnh Trạm động một chút là mắng mỏ làm nhục, hoàn toàn không thèm quan tâm đến thể diện của bà, lại còn giúp đỡ đám thiếp thất giày vò bà.

Cuộc sống bị đè ép và tinh thần không được động viên sau khi sinh khiến sức khỏe Kế phu nhân nhanh chóng kém đi.

Thế nhưng, cuộc sống bạo lực này mới chỉ là bắt đầu.

Mạnh Trạm nhận định đứa con thứ hai bà sinh là con hoang, căm hận bà tới xương tủy, sao có thể để bà yên ổn thoải mái nơi hậu viện.

Năm sáu năm hành hạ đủ để khiến cho một vị quý phụ mỹ lệ trở nên tiều tụy, người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Mạnh Trạm không có giết bà, nhưng sống mà giày vò như này còn không bằng cho bà một nhát chết đi cho thoải mái.

“Hai năm đầu, tình cảm của Mạnh Trạm với dì con quả thật rất tốt, thỉnh thoảng giữa hai người có va chạm nhưng cũng không ảnh hưởng tới tình cảm họ. Cha cũng từng theo mẹ con tới quận Mạnh thăm dì con nhiều lần.”

“Không lâu sau đó thì anh cả con qua đời, sức khỏe mẹ con ngày càng tệ đi, qua lại giữa hai nhà cũng ít đi. Cũng trách cha khi đó quá tin tưởng Mạnh Trạm, không phát hiện quà tặng qua lại giữa hai nhà vào dịp lễ tết lúc đó lại không phải dì con chuẩn bị.”

Cổ Mẫn sau khi sinh đôi song sinh thì sức khỏe cũng bắt đầu có dấu hiệu tốt lên. Đến khi bà tiếp quản lại sổ sách trong nhà mới phát hiện lễ tiết qua lại giữa hai nhà có vấn đề. Bà nhanh chóng đưa đến Mạnh phủ rất nhiều thiếp mời để thăm dò.

Tất nhiên, những thiếp mời đó không đến được tay của Cổ Trăn, toàn bộ đều mất tăm tích như ném xuống biển.

“Mạnh thị quả thật rất uy phong! Cho dù là tới phủ bái phỏng, hay đưa thiếp mời tới, đều không thể gặp được dì con.”

Lúc đó, Liễu Xa cảm thấy Cổ Mẫn nghĩ nhiều, ông và Mạnh Trạm là bạn đồng môn, lại là thông gia, thân càng thêm thân. Cổ Trăn ở hậu viện của Mạnh Trạm thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?

Kết quả là một cái tát lật mặt.

Cổ Mẫn không tìm ra cách nào để có thể do thám được tình hình hậu trạch của Mạnh phủ, nhưng bà ấy lại có thể từ nơi khác ra tay.

Cuối cùng, sau khi cực khổ tìm được tỳ nữ trước đây từng theo hầu Cổ Trăn, mới hỏi ra được chân tướng từ trong miệng đối phương.

Mạnh Trạm dường như vô cùng khó chịu với việc Cổ Trăn chiếm vị trí chính thất, muốn khiến bà ấy nhường chỗ.

Đương nhiên, phụ nữ đã bước qua cửa của Mạnh phủ thì đừng bao giờ nghĩ tới việc thoát ra, sống chết đều là người của Mạnh phủ.

“Lúc mẹ con nghe cô tỳ nữ kia nói, Mạnh Trạm vì sủng thiếp mà tuyên bố muốn biến dì con thành người lợn* liền không thèm nghĩ ngợi gì, trực tiếp đánh tới cửa đòi người. Nếu không phải cha cẩn thận đề phòng, nói không chừng hôm đó không thể toàn vẹn trở về.”

*Một loại cực hình tra tấn tàn nhẫn do Lữ Hậu thời Tây Hán đặt ra để đối phó Thích phu nhân đang được sủng ái, người bị hành hình sẽ bị móc mắt, cắt lưỡi, gọt tai, chặt tay chân, chỉ có thể từ từ bị hành hạ tới chết.

Khương Bồng Cơ bĩu môi: “Không ngờ lại lớn lối đến như vậy.”

Liễu Xa phì cười, trong mắt mang theo giễu cợt: “Cái này mà cũng tính là lớn lối sao?”

Cổ Mẫn lết thân thể bệnh tật đánh tới cửa cướp người, còn để con cháu của cả Mạnh thị đều thấy bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ của Cổ Trăn. Chỉ cần không mù, thì ai cũng đều nhận ra Mạnh Trạm bạc bẽo ác độc như thế nào mới có thể hành hạ chính thất của mình đến như vậy.

Chuyện này náo loạn tới mức cả Mạnh thị đều mất mặt, Cổ Mẫn tức giận tới mức thương thân thể, trong lúc phẫn nộ bắt Liễu Xa thay Cổ Trăn viết giấy hòa ly.

*Giấy hòa ly: giấy ly hôn thời xưa.

Còn về vấn đề có hòa giải hay không?

Ha ha, Cổ Mẫn chẳng lẽ còn nuôi không nổi một đứa em gái hòa ly sao? Dựa vào cái gì khiến em gái mình đang sống vui vẻ chịu ủy khuất, bị người đối xử như heo chó?

Đương nhiên, với quyền thế của Mạnh thị, chuyện xấu này không bị truyền ra ngoài, nhưng thù hận giữa hai nhà cũng từ đó xác định.

“Dì con đã sớm biết Mạnh Lượng không phải con ruột bà ấy, thế nhưng phía Mạnh phủ lại hoàn toàn không biết chuyện này. Mạnh Lượng cũng cho rằng bà ấy không biết, nếu không sao nó lại tự chui đầu vào lưới?”

Nói tới đây, khuôn mặt Liễu Xa lộ ra một ý cười.

Khương Bồng Cơ cũng cười cợt theo: “ Mẫu thân thật nghịch ngợm.”

Nghe con kẻ thù luôn miệng kêu mình là mẫu thân, còn ở trước mặt mắng xối xả mẹ ruột mình là tiện tỳ là một cảm giác thế nào nhỉ?

“Đúng thật có chút xả giận, nhưng vẫn cảm thấy uất ức.” Liễu Xa thở dài một hơi, “Thế lực Mạnh thị rất lớn, năm đó từng mấy lần muốn kéo bà ấy về xử theo gia pháp. Ban đầu còn có mẹ con cứng đầu bảo vệ, sau này bà ấy đi rồi, thân phận của cha trở nên vô cùng khó xử.”

Một người là em vợ hòa ly, một người là anh chồng mất vợ, mà người sau lại luôn bảo vệ người trước, để lâu khó trách được lời gièm pha.

Sau này, qua nhiều lần đắn đo suy nghĩ, Liễu Xa cuối cùng chịu đi bước nữa, đối tượng lại là Cổ Trăn.

AzTruyen.net

“Tuy là như vậy, nhưng mấy năm nay bà ấy cũng sống không yên ổn. Nghĩ ngợi nhiều như thế thì làm sao có thể khỏe lên?

“Bởi vì Mạnh Hằng.” Khương Bồng Cơ khẳng định nói.

Liễu Xa gật đầu: “Bà ấy mất đi con trai thứ, nhưng con trai trưởng còn ở Mạnh phủ. Ta vốn cho rằng Mạnh Trạm tuy bỉ ổi, nhưng hổ dữ không ăn thịt con, chắc sẽ không tới mức bạc đãi con mình, nhưng ai ngờ. Dì con vì chuyện này mà luôn ưu sầu, cơ thể cũng vì thế mà ngày càng suy yếu.”

Kế phu nhân ở Liễu phủ sống không yên ổn, thì Mạnh Hằng ở Mạnh phủ mới có thể ăn ít đau khổ hơn.

“Thế nên khi mẫu thân gặp Mạnh Lượng, rõ ràng trong lòng căm hận vô cùng nhưng cũng phải vờ như không biết chân tướng?”

“Ừm.”

Thật sự rất nghẹn khuất.

Liễu Xa cay nghiệt giễu cợt: “Đến cùng, vẫn chỉ là bọn xuất thân đầu đường xó chợ, Mạnh thị của Thương Châu, chẳng qua cũng chỉ là trò cười.”

Cùng lúc đó, khán giả trong phòng livestream đã nổ tung rồi.

[Ngủ Hết Nam Thần Tam Quốc]: Khái quát lại toàn bộ câu chuyện, phụ nữ cổ đại sống cũng thật khổ cực. Đáng lý ra, xuất thân của kế phu nhân vốn rất ổn, nhưng ai bảo nhà chồng lại trâu bò như thế, muốn phản kháng lại cũng không được.

[Ngôn Linh Sư]: Cái này đâu chỉ là trâu bò? Người ta chính là “thổ hoàng đế”, muốn thế nào thì phải thế đó, muốn chà đạp thế nào thì chà đạp, chết một bà vợ thì đã sao, còn có trăm ngàn cô vợ xếp hàng dài chờ vào cửa kia kìa.

[Ai Dô Đau Chân Qué]: Xem ra mấy em gái thời đại chúng ta vẫn hạnh phúc chán, chí ít muốn ly hôn thì ly hôn. Không giống ở đây, ly hôn còn muốn mạng người, nói không chừng còn bị bắt bỏ vào lồng heo dìm trôi sông, quả thật là đáng sợ.

[Trò Cười Thiên Hạ]: Có lẽ chỉ là một trường hợp cực đoan thôi? Lúc trước tui xem livestream, thấy bác Streamer ngồi xe ngựa ra ngoài, trên đường còn có thể nhìn thấy bóng dáng mấy em gái trẻ trung. Có thể thấy xã hội lúc này còn chưa có sự ước thúc quá đáng sợ với nữ giới. Đã có khu rừng lớn rồi thì chim nào mà chẳng có, Mạnh thị dường như có địa vị vô cùng cao, nói một câu “thổ hoàng đế” cũng không quá, người ta có quyền thế thì có quyền lớn lối.

[Xì Nách Hiệu Ba Con Sóc]: Lực lượng sản xuất xã hội quyết định địa vị xã hội, cho dù là thời đại này có cởi mở như thế nào, nhưng sớm muộn cũng sẽ đóng cửa theo tiến trình của lịch sử. Đây là xu thế tất yếu của lịch sử, địa vị nữ giới sẽ chỉ càng ngày càng thấp đi theo nhu cầu của nam giới.

Khương Bồng Cơ xem bình luận màn hình xong có điều suy nghĩ.

Đã thấy chướng mắt, đã thấy ghét bỏ, thì sao không triệt để thay đổi nó?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.