Chương 997
Bạc Tiêu Dương nói: “Tôi sẽ đưa cô quay về về nhà.”
Cậu ta quay người lại và nói với Bạc Ngạn Thiên: “Mọi người ở lại đây chăm sóc cho Tuấn Phong nhé, con sẽ đưa cô ta về nhà có chút việc phải làm”
Bạc Ngạn Thiên trừng mắt nhìn cậu ta bằng ánh mắt không hài lòng Ông ta thật sự không biết tại sao thăng nhóc con này lại nhiệt tình với người phụ nữ này như vậy!
Bạc Tiêu Dương đẩy xe lăn đến bãi đậu xe, sau khi cậu ta bế Vân Giai Kỳ lên xe, thì nhanh chóng cất xe lăn đi Cậu ta vừa ngồi vào ghế tài xế, Vân Giai Kỳ đã nhanh chóng nói: “Vừa rồi, là Vũ Minh gọi điện thoại cho tôi, thẳng bé nói Mạn Nhi đã biến mất”
“Làm sao có thể biến mất được?”
“Tôi không biết…”
Lúc này, đầu óc của Vân Giai Kỳ cũng như một đống hỗn độn.
Bạc Tiêu Dương quyết định một cách dứt kho: chuyện sau!”
rở về trước đã rồi nói Chiếc xe lao nhanh hết cỡ để nhanh chóng về đến khu biệt thự Long Thần.
Trong khoảng thời gian đó, Bạc Vũ Minh đã gọi lại một lần nữa.
Lúc đầu, qua điện thoại, cậu bé cũng không nói gì, Vân Giai Kỳ chỉ nghe thấy tiếng thở dài nặng nhọc của cậu bé.
Cổ họng của cậu bé cứ nghẹn ngào một cách yếu ớt.
‘Vân Giai Kỳ lo lắng thúc giục, cậu bé mới chịu nói: “Tiểu Bắc cũng không thấy đâu…”
Ngay lúc này, cả bầu trời như sụp đổ.
Không biết lý do tại sao, trong đầu của Vân Giai Kỳ đột nhiên hiện lên vẻ mặt chế nhạo của Vân Ngọc Hân!
Bạc Tiêu Dương liếc nhìn cô một cái, rồi đột nhiên n bị hôn mê, Vân Ngọc Hân đã đến đây một lần”
“Trong thời gian cô Vân Giai Kỳ cực kỳ hoảng sợ, sửng sốt nhìn cậu ta: “Cái gï?”
“Làm sao “Cô ta đã đến đây, tại sao cậu không ngăn cô ta lại?”
Bạc Tiêu Dương nói: “Vụ tai nạn này thật sự liên quan gì đến cô ta sao?”
“Tôi nghĩ ngờ rằng có rất nhiều chuyện liên quan đến cô ta, không chỉ có chuyện này thôi đâu” Vân Giai Kỳ cau mày: “Bây giờ, cô ta đang ở đâu vậy?”
“Cô ta muốn đi vào phòng bệnh, nhưng tôi đã ngăn cô ta lại, sau đó, cô ta đã bỏ đi, cũng không biết là đi đâu”
“Thôi chết rồi Xe dừng lại ở trước cửa biệt thự.
Trong lúc Bạc Tiêu Dương đang cố gắng lấy xe lăn ra, thì Vân Giai Kỳ đã cố gắng từng bước một chạy đến cửa, vừa đẩy cửa ra, tất cả người giúp việc đều đang đợi ở trong phòng khách.
Bạc Vũ Minh đứng trong đám đông, vừa nhìn thấy Vân Giai Kỳ và nhìn thấy cô đang bị thương, cậu bé lập tức chạy tới, lúc này, Vân Giai Kỳ không thể đứng vững được nữa, cô sắp ngã xuống, thì Tiểu Vũ Minh đã kịp thời đỡ cô.
Cũng không biết ở đâu mà đứa nhóc này lại có sức mạnh lớn như vậy.
Vân Giai Kỳ hỏi: “Mạn Nhi và Tiểu Bắc đang ở đâu? Chúng nó biến mất lúc nào?”
Bạc Vũ Minh nói: “Con không biết”
Người giúp việc trả lời: “Tôi đã tìm khắp biệt thự rồi nhưng cũng không thấy dấu vết. Khi Tiểu Bắc nghe nói cô đang ở bệnh viện nên đã gọi tài xế đưa cậu bé đi bệnh viện, nhưng khi đi được nửa đường thì không có tin tức nữa…”
“Không phải đã dặn dò các người phải chăm sóc tốt cho chúng nó rồi sao?”
Đột nhiên, Vân Giai Kỳ không tự chủ được cảm xúc nữa: “Tại sao lại để cho thắng bé tự ý rời khỏi nhà như vậy hả?”
Người giúp việc chưa kịp lên tiếng, Vân Giai Kỳ đã tức giận nói: “Các người đã chăm sóc chúng nó kiểu gì vậy hải Tiểu Bắc… Mạn Nhi, đều không thấy đâu!