Truyện Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 941




Chương 941

Tống Hạo Hiên buông cô ta ra, anh vẫn có hơi nghỉ ngờ như cũ: “Thật sự không phải là cô làm chứ?”

“Cho dù là tôi làm thì anh hỏi như thế, anh cảm thấy em có thể thừa nhận hay sao?”

‘Vân Ngọc Hân biết anh ta không có bằng chứng, Nhưng không thể không nói, giác quan thứ sáu của Tống Hạo Hiên vô cùng nhạy bén và lợi hại Cô ta không thể không phòng bị anh ta.

Tống Hạo Hiên nói: “Vân Ngọc Hân, tuy chúng ta có cùng chung suy nghĩ, nhưng tôi không hy vọng cô làm ra bất cứ chuyện gì thương tốn tới Vân Giai Kỳ!

Nếu không thì tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô”

“Hạo Hiên, chúng ta chính là hai người cùng chung chiến tuyến! Anh yên tâm, nếu anh Tuấn Phong trở lại bên người tôi thì tôi cũng không còn chút hứng thú gì với Vân Giai Kỳ nữa đâu!”

Tống Hạo Hiên nói: “Tôi hối hận”

“Cái gì?”

“Tôi không nên lừa cô ấy về thân thế của Mạn Nhi”

Tống Hạo Hiên nói: “Tôi cho rằng, nếu tôi lừa cô ấy nói Mạn Nhi là con gái của cô và Bạc Tuấn Phong thì nhất định cô ấy sẽ thất vọng mà lựa chọn rời đi Nhưng sau khi chuyện kia xảy ra khiến cô ấy bị tổn thương, tôi cũng không muốn lừa gạt hay làm thương tổn cô ấy nữa”

“Đây mà gọi là lừa gạt sao, đấy sao gọi là tổn thương được?” Vân Ngọc Hân nói: “Chỉ cần anh có được Vân Giai Kỳ thì nhất định anh sẽ có rất nhiều cơ hội để bù đáp cô ta! Anh nghĩ nếu giờ anh mềm lòng trong nhất thời rồi nói cho cô ta biết rõ chân tướng, nói cho cô ta biết thân thế của Vũ Minh và Mạn Nhỉ thì cô ta sẽ ở bên Tuấn Phong, trở thành Bạc thái thái, vậy anh còn có cơ hội nữa sao?

Chẳng lẽ anh muốn trơ mắt nhìn người mà mình dành tình cảm chân thành nhất phải sà vào trong vòng tay của người đàn ông khác ư?”

“Vậy việc lừa gạt kia có tác dụng ư?” Tống Hạo Hiên nói: “Căn bản là trái tim của cô ấy không dành cho tôi!”

Anh ta xoay người, hỏi Vân Ngọc Hân: “Bạc Tuấn Phong thì sao? Cô đã làm bao nhiêu chuyện vì anh ta, nhưng trái tìm của anh ta có chứa cô không? Cô có thế sống chết vì anh ta, anh ta có nhìn cô một cái không? Chưa từng!”

Cả người Vân Ngọc Hân run rấy.

Sắc mặt cô ta trầm xuống, lạnh giọng nói: “Dù trong trái tim anh ấy không có tôi thì như thế nào!? Tôi không cần trái tim của anh ấy, tôi chỉ muốn có được thân thế của anh ấy, có được danh hiệu thiếu nãi nãi của nhà họ Bạc, chỉ cần tôi là Thiếu phu nhân của Bạc gia là được rồi! Tôi không tham lam! Tôi chỉ cần những thứ đó thôi!”

Tống Hạo Hiên nói: “Tôi không làm được!”

‘Vân Ngọc Hân nói: “Tại sao anh lại không làm được? Anh có được thân thể của cô ta mà còn để ý đến trái tìm cô ta sao? Chỉ cần cô ta thuộc về anh thì anh cần quan tâm trái tìm cô ta đang ở nào ư?”

Tống Hạo Hiên đáp: “Bạc Tuấn Phong vì Giai Kỳ mà có thế lấy giác mạc của cô đi, vậy mà cô còn yêu anh ta như vậy sao?”

Cô ra lùi lại nửa bước, khuôn mặt đỏ bừng lên: “Tôi không cần anh phải nhắc tôi, dù anh ấy có lấy giác mạc của tôi đi thì sao chứ! Tôi nguyện ý!”

“Cô còn yêu anh ta sao?”

“Yêu! ‘Vân Ngọc Hân điên cuồng hét lên: “Tôi yêu anh ấy!”

“Tôi thấy cô căn bản không hiểu cái gì gọi là yêu! Cô chỉ yêu danh lợi, chỉ vì địa vị Cô chỉ không cam lòng bởi bản thân lại thua trước Vân Giai Kỳ, cho nên cô muốn tranh với cô ấy! Cô phải có được mọi thứ mà cô muốn, nếu không chiếm được thì cô bằng lòng đi hủy diệt nó!”

“Đúng vậy!” Vân Ngọc Hân không chút kiêng dè mà thừa nhận: “Tôi không cam lòng khi thua trước Vân Giai Kỳ đấy! Anh thì sao? Anh cam tâm bại trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.