Chương 929
Bà ta lén lút mở cửa ra, giọng nói phần nộ có chút đè nén của Vân Ngọc.
Hân vang lên ~ “Mấy người đều là một đám phế bật! Ngay cả một Vân Giai Kỳ thôi mà mấy người cũng không giải quyết được, giờ các người còn mặt mũi gì mà tới đòi tôi thanh toán nốt phần còn lại? Hai lân làm việc thì cả hai lần đều thất bại, thiếu chút nữa còn khiến tôi bị bại lộ, giao dịch này không được tính!”
Lâm Tĩnh Anh kinh hãi không thôi, bà ta nín thở chăm chú lắng nghe, qua khe cửa nhìn thấy Vân Ngọc Hân đang đứng trên ban công với vẻ mặt tức giận đến hộc máu.
‘Vân Ngọc Hân thật sự đang tức giận, đương nhiên không nhận ra được có người đang nghe lén.
“Cô Vân, chúng ta đã giao dịch rồi, sau khi nhiệm vụ kết thúc thì cô phải chuyển nốt tiền cho chúng tôi, vì chuyện đó mà chúng tôi cũng tốn thất vô cùng nặng rề..”
“Tổn thất nặng nề à? Anh nói với tôi rắng tốn thất năng nề sao? Vậy thì anh có thấy tốn thất nặng nề giống như tôi không? Nếu anh sớm giải quyết được Vân Giai Kỳ thì t “Chúng tôi đều dựa theo lệnh của cô mà làm việc.
Vân Giai Kỳ ngắt lời bọn họ, cô ta cười nhạo: “Tôi không hiểu được, các người đã đi cướp máy bay có cô ta rồi, toàn bộ người trên máy bay cũng đã chết nhưng chỉ có duy nhất cô ta còn sống! Rốt cuộc các người làm ăn kiểu gì vậy? Thứ tôi muốn là cái mạng của Vân Giai Kỳ, còn mấy thứ mèo chó kia chết thì có quan hệ gì đến tôi à? Các người đã thất bại hai lần liên tục rồi, vậy mà giờ còn dám đòi tiền sao?”
sẽ bị mù một con mắt sao?”
“Vệ sĩ bên cạnh cô ta thực sự quá lợi hại, chiếc máy bay bị chúng tôi cướp lại nổ giữa không trung, thế mà cô ta còn chưa chết… Chỉ có thế nói số cô ta quá tốt…”
“Mạng cô ta lớn sao, vậy tôi trả tiền thuê các người làm gì? Mười lăm tỷ ư!
Phi vụ thất bại, các người còn dám đòi tiền tôi, gan các người lớn thật”
Thấy Vân Ngọc Hân từ chối không chịu trả tiền cho nên người bên kia cũng muốn chó cùng rứt giậu.
Cô Vân, không phải cô muốn quyt tiền đấy chứ? Chuyện này đã gây nên rắc rối lớn như vậy, tất cả chúng tôi cũng sắp bỏ mạng rồi. Việc đó đã làm kinh động đến cả cảnh sát quốc tế, nếu mà tra ra thì chỉ sợ sẽ vào tù mọt gông, cuối cùng là ăn súng! Chúng tôi lấy mạng ra để làm việc cho cô, nếu cô không trả nốt tiền thì chúng tôi cũng không để yên như thế đâu!”
‘Vân Ngọc Hân lại không sợ những lời uy hiếp kia: “Anh đang uy hiếp ai vậ Anh cho rắng anh là ai hả? Tôi là cháu dâu đã định của nhà học Bạc, là mợ tương lai của nhà họ Bạc! Mấy người dám uy hiếp tôi sao, mấy người không sợ chọc tới nhà họ Bạc à?”
“Chúng tôi cũng sắp mất mạng rồi, cô có là mợ của nhà họ Bạc thì như thế nào? Cho dù cô có là ông trời thì chuyện này cũng không xong được đâu! Chản con đường làm ăn của người khác cũng như giết cha mẹ của người đó vậy!
Chúng tôi chân trần mà còn sợ người xỏ giày như cô ư?”
‘Vân Ngọc Hân nghe vậy, sắc mặt cô ta trắng bệch, ánh mắt sắc bén: “Làm sao, tôi không cho mấy người số tiền này thì mấy người muốn làm gì tôï?”
“Cùng lầm là cá chết lưới rách, đồng quy vu tận thôi! Mệnh của cô tốt hơn hay mệnh của chúng tôi tốt hơn đây?”
Nhất thời Vân Ngọc Hân không nói được gì nữa.
Cô ta trầm ngâm một lúc lâu, rõ ràng bên kia cũng chẳng còn kiên nhẫn để tiếp tục chờ đợi nữa, người đó thúc giục: “Hạn là trước đêm nay phải chuyển hết số tiền còn lại cho chúng tôi”
“Anh muốn tiền sao, tôi không cho đấy! Các người chưa hoàn thành nhiệm vụ thì tôi không thể đưa số tiền đó cho các người được! Trừ khi mấy người hoàn thanh nhiệm vụ, giúp tôi diệt trừ cái mối tai họa kia, đừng nói là mười lăm tỷ hay một trăm năm mươi tỷ, chờ tôi trở thành mợ của nhà họ Bạc thì chẳng lế không đưa nổi cho mấy người hay sao?”
Người bên kia có chút dao động.
‘Vân Ngọc Hân nói: “Làm sao vậy, không phải mấy người sợ rồi chứ? Yên tâm đi! Chỉ cần mấy người làm xong chuyện này thì tôi sẽ không cho mấy người ít tiền đau! Mười lăm tỷ hay một trăm năm mươi tỷ, các người muốn nhiều hay ít cũng được! Nếu có một trăm năm mươi tỷ thì cho dù các người có chạy trốn tới nơi nào đi chăng nữa thì số tiền ấy cũng đủ để mấy người sống cả quãng đời giàu có”