Chương 917
Mộng Yến Mi nhận lấy khăn tay, đột nhiên hung dữ mà ném khăn tay xuống mặt đất “Cứp”
‘Vào ban đêm.
Vân Giai Kỳ vừa mới tỉnh lại, cô day trán ngồi dậy từ trên giường, Vân Giai Kỳ chỉ cảm thấy hai bên thái dương đau đớn như muốn nứt ra Mắt cũng đau.
Nỗi đau làm cô quay cuồng.
“Dậy rồi à?”
Giọng nói trầm thấp của Bạc Tuấn Phong phát ra bên cạnh cô.
Vân Giai Kỳ vừa ngấng đầu thì nghe thấy tiếng người đàn ông đang tới gần.
Giây tiếp theo, cô rơi vào trong vòng tay ấm áp.
“Có đau không?”
Giọng anh có vẻ hơi lo lắng, Vân Giai Kỳ mím chặt môi không nói gì mbị đau ở đâu: Bạc Tuấn Phong thấy rõ ràng cô đang cổ kìm nén cơn đau: “Anh sẽ cho người mang thuốc vào đây cho em”
“Không cần”
“Thuốc có chứa thành phần giảm đau nên sau khi uống sẽ không bị đau nữa”
“Tôi không muốn uống”
“Ngoan, nghe lời”
Nói xong, Bạc Tuấn Phong hô lên: “Mang thuốc vào”
Người giúp việc mở cửa mang thuốc đi vào.
Vân Giai Kỳ nói: “Tôi đã nói là tôi không uống”
Bạc Tuấn Phong bóp mặt cô, ép cô mở miệng, sau đó anh nhẹ nhàng nhét viên thuốc kia vào miệng Vân Giai Kỳ.
Người đàn ông cầm ly nước, anh đặt miệng ly lên môi cô cho cô uống nước.
Vân Giai Kỷ quay mặt đi không chịu uống.
Giọng nói đây ấn ý của Bạc Tuấn Phong vang lên trên đầu cô.
“Em có muốn anh tự tay đút cho em uống không?”
Vân Giai Kỳ nhíu mày nhưng vẫn không có phản ứng gì. Giây tiếp theo, cấm cô được nhẹ nhàng nâng lên, người đàn ông cúi đầu hôn rồng nhiệt lên môi cô.
Nước trôi theo môi đi vào miệng cô.
“Ưm..”
Đột nhiên không kịp phòng bị, kết hợp với nước, thẳng đến lúc viên thuốc kia bị cô nuốt xuống thì nụ hôn này mới kết thúc. Khuôn mặt Vân Giai Kỳ lập tức đỏ lên, lúc này cô mới hiểu được anh nói tự mình đút cho cô uống là có ý gì!
“Nào có ai cho người khác uống thuốc như vậy?”
“Vậy em ngoan ngoãn uống thuốc đi”
Nói xong, Bạc Tuấn Phong đặt thuốc vào trong tay cô.
‘Vân Giai Kỳ vẫn ngồi yên bất động.
Bạc Tuấn Phong nói: “Vẫn muốn để anh cho em uống thuốc hả?”
Nói xong, anh chuẩn bị làm như vừa nãy.
Giai Kỳ lập tức lấy cốc nước lên, cô “ùng ục ùng uc”, uống hết nửa ly nước.
“Giỏi lắm!”
Bạc Tuấn Phong nhìn cô uống hết nửa cốc nước, anh có hơi thất vọng.