Chương 912
Lâm Tĩnh Anh thấy cô sắp va vào cửa, bà ta lo lắng mà bước tới: “Giai Kỳ..”
“Bà cũng đi ra ngoài cho tôi”
Cô đấy Lâm Tĩnh Anh ra khỏi cửa, sau đó quay người lại đóng cửa “rầm/”
một tiếng.
‘Vân Giai Kỳ dựa lưng vào cửa, đôi môi run rấy kịch liệt Bạc Tuấn Phong đi đến trước mặt Vân Giai Kỳ, anh đưa tay lên muốn vuố gương mặt củac ô: “Giai Kỳ..”
Đột nhiên, Giai Kỳ đẩy tay anh ra, cô cản răng nói: “Anh cũng đi ra ngoài!”
Cô đưa tay ra định đấy anh ra nhưng Bạc Tuấn Phong đã trở tay siết chặt lấy cổ tay cô bằng tay trái rồi kéo cô vào trong lòng ngực mình ‘Vân Giai Kỳ càng giấy giụa lợi hại hơn.
“Buông ra! Buông tôi ra! Bạc Tuấn Phong! Anh buông tôi ra!”
“Anh không muốn!”
Bạc Tuấn Phong nói: “Anh sẽ không buông em ra đâu!”
“Anh cũng giống như bọn họ mà thôi!”
‘Vân Giai Kỳ nói: “Tại sao anh lại lấy giác mạc của Vân Ngọc Hân cấy ghép cho tôi chứ Tôi không muốn đôi mắt của cô ta! Bây giờ nhờ món quà của anh mà tôi đã mang trên mình một tội lỗi không thể tha thứ được. Tôi là người phụ nữ xấu xa, tất cả mọi người đều nghĩ rằng tôi xúi giục anh lấy giác mạc của Vân Ngọc Hân rồi ghép cho tôi! Tôi có lòng dạ rắn rết, tôi cực kỳ độc ác! Anh hài lòng chưa?”
Bạc Tuấn Phong ôm chặt cô: “Đây là Vân Ngọc Hân nợ em!”
‘Vân Giai Kỳ chật vật cuộn người ở góc tường, lưng của cô dựa trên cửa, hai tay đấm vào vai anh: “Vậy thì món nợ mà anh thiếu tôi đâu? Anh có thể trả lại đứa con cho tôi không?”
Vân Giai Kỳ vừa khóc, cô vừa dọc theo bờ tường trượt dần xuống.
Bạc Tuấn Phong quỳ một gối trên mặt đất, anh nâng khuôn mặt của cô lên và nói: “Giai Kỳ, anh sẽ cưới em, sẽ cùng em kết hôn. Em là Bạc thái thái của anh, là người vợ duy nhất của anh. Sau này chúng ta sẽ có con, em thích con trai chúng ta sẽ sinh con trai, em thích con gái thì chúng ta sẽ sinh con gái”
“Tôi không cần!”
‘Vân Giai Kỳ cúi đầu: “Tôi không muốn gả cho anh! Tôi không muốn kết hôn với anh.
Bạc Tuấn Phong đột nhiên cau mày.
Vân Giai Kỳ nức nở nói: “Tôi phải về nhà… Tôi muốn về nhà”
Cô muốn trở về ngôi nhà đó, ngôi nhà có Mạn Nhi, cái ngôi nhà mà vừa mở, cửa ra sẽ có ánh đèn ấm ấp, có tiếng cười của Mạn Nhỉ trong nhà Bạc Tuấn Phong mím chặt đôi môi mỏng của mình.
Đột nhiên anh ôm cô vào lòng, trầm giọng nói: “Chúng ta về nhà thôi”
Khu biệt thự Long Thần.
Chiếc xe Maybach vững vàng dừng lại trước cửa.
Bạc Tuấn Phong ôm Vân Giai Kỳ xuống xe.
Đọc đường đi cô vẫn luôn khóc lóc, giấy dụa và chống cự, anh ôm cô vào lòng không buông tay, mặc cho cô làm loạn trong lòng ngực mình, làm loạn đến mức mệt mỏi thì Vân Giai Kỳ liền trực tiếp ngủ trong lòng anh “Tổng giám đốc Bạc”
Người giúp việc lập tức.
đó kinh ngạc nói: “Cô Giai Kỳ!
“Ôi, ngài mau vào đi, bên ngoài lạnh lầm”
Bạc Tuấn Phong ôm cô đi vào cửa.
Cánh cửa đóng lại sau lưng anh lên chào hỏi, nhìn Giai Kỳ trong tay anh, người Tiếng cánh cửa đóng lại làm kinh động đến người đang nắm trong vòng tay anh Giai Kỳ mơ hồ lẩm bẩm nói: “Tôi muốn về nhà.
“Chúng ta về nhà rồi”