Chương 885
“Có đôi khi anh càng muốn nắm chặt một thứ gì đó, giống như một nắm cát vậy, anh càng dùng sức nắm chặt hơn thì nó càng xói mòn nhanh hơn. Bạc gia à, khi anh quá quan tâm đến suy nghĩ một người, lại yêu người đó quá sâu sắc thì anh sẽ càng nhanh chóng mất cô ấy nhanh hơn mà thôi”
“Tôi sẽ không để mất cô ấy”
Bạc Tuấn Phong không cho phép loại chuyện giống như thế này xảy ra.
Tân Khải Trạch: “… Ý của tôi không phải là vậy, tôi chỉ cảm thấy anh nên cho cô Vân có cơ hội để thở một chút.”
Bạc Tuấn Phong nói: “Tôi không dám”
Anh sợ khi anh cho cô đôi cánh thì cô thật sự sẽ chạy đi mất.
Tân Khải Trạch nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai của anh: “Bạc gia à, anh và cô Vân cũng chưa kết hôn đấy đấy, nếu sau này kết hôn rồi thì mỗi lần anh cãi nhau với cô Vân thì anh không thể ngồi trong xe đến sáng sớm được đâu. Nếu cô Vân tức giận, đau lòng thì anh phải dỗ dành cô ấy nhiều vào.”
“Sẽ không cãi nhau.”
“Cũng đúng, nếu hai người thật sự cãi nhau thì anh cũng không cãi nhau được với cô Vân.”
Đôi mắt của Bạc Tuấn Phong nheo lại, anh liếc về phía Tân Khải Trạch.
Tân Khải Trạch xấu hổ mà hắng giọng: “Được rồi, không có cãi nhau được chưa, chỉ là do Bạc gia có phong thái của một quý ông nên không muốn tranh cãi với cô Vân”
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta.
Tân Khải Trạch lập tức nói sang chuyện khác: “Tôi còn tưởng anh vẫn đang ở trong phòng bệnh, nhưng mà cũng đúng lúc, tôi có chuyện muốn báo cáo với anh một chút”
“Nói đi”
“Bên cục cảnh sát nói muốn qua đây để làm ghi chép với cô Vân, bọn họ muốn điều tra vụ án cướp máy chay kia”
“Không cần”
“Làm sao vậy?”
“Chẳng phải hung thủ cướp máy chay kia đã chết rồi sao?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Nếu đã chết rồi thì không có chứng cứ nào nữa, nếu bây giờ tiếp tục điều tra thì còn cái gì để điều tra nữa?”
“Thế chúng ta cứ để yên vụ án đó thôi sao?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Tôi sẽ tự đi điều tra”
Tân Khải Trạch gật đầu.
Sau đó anh ta lại nghĩ tới cái gì đấy: “Ngày đó… Vân Ngọc Hân đã tới bệnh viện.”
Ánh mắt của Bạc Tuấn Phong trở nên thâm thúy, anh nhìn về phía Tân Khải Trạch: “Khi nào?”
“Tôi không biết… Tôi biết được chuyện này từ một hộ sĩ, ngày đó Vân Ngọc Hân đã đến bệnh viện một lần, sau đó cô Vân bị Doãn Lâm mang đến sân chay. Tôi nghi ngờ rằng là Vân Ngọc Hân đã xui khiến cô Vân bỏ trốn”
Một tia sáng lóe lên trong đầu Bạc Tuấn Phong.
Anh có chút nghi ngờ, buổi tối ngày hôm đó ở phủ Nguyệt Mặc gặp được hung thủ của vụ ám sát kia hay sự kiện cướp máy bay hôm ấy cũng nhiều ít có liên quan tới Vân Ngọc Hân.
Tân Khải Trạch nói: “Bạc gia, anh làm sao vậy?”