Truyện Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 549




Chương 549

Cách đây một thời gian, đột nhiên đến nhà họ Vân thăm hỏi, không hiểu sao lại bị người hầu nhìn thấy đang lật thùng rác trong phòng của Vân Ngọc Hân, bây giờ, đột nhiên gọi cho bà ta nói rằng muốn mời bà đi uống cà phê, nói chuyện Lâm Tĩnh Anh không biết Mộng Yến Mi có chuyện gì để nói với bà.

Nhà họ Cung và nhà họ Vân không có nhiều liên hệ, quan hệ cũng không thân thiết, bình thường ít qua lại.

Nhưng vì Mộng Yến Mi đã hẹn gặp, Lâm Tĩnh Anh cũng không có lý do gì để từ chối, vì vậy dọn dẹp một chút, rồi đi gặp mặt.

Khi đến tiệm cà phê, thì Mộng Yến Mi đã ngồi ở ghế đợi bà ta rồi.

Lâm Tĩnh Anh vừa vào phòng, liền nhìn thấy Mộng Yến Mi đang ở ghế, tiện thể gọi cho mình gọi một ly cà phê, vừa thấy bà ta đi tới, Mộng Yến Mi nhếch khóe miệng, nhưng không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn người phục vụ phía sau, nói: ỉ ngoài trước đi!” Người phục vụ lập tức ra khỏi phòng.

Lâm Tĩnh Anh vừa ngồi xuống, phát hiện Lâm Tĩnh Anh đã gọi một tách trà hoa cho bà rồi.

Bà ngồi xuống, nghỉ ngờ hỏi: “Bà Cung, sao hôm nay cô đột nhiên muốn mời tôi đi uống cà phê vậy?”

“Thì có chuyện này, tôi muốn hỏi cô” Mộng Yến Mi nghiêm mặt nói: “Vân Giai Kỳ, là con gái ruột của cô sao?” Lâm Tĩnh Anh kinh ngạc vài giây: “Đúng vậy”

“Cô chắc chắn chứ?”

“Bà Cung, sao cô lại nói vậy? Mặc dù Vân Giai Kỳ ở thủ đô danh tiếng không được tốt lắm, nhưng không thể phủ nhận, rằng cô ấy là con gái ruột của tôi. Tôi nhận nó hay không nhận thì đó là một chuyện khác, cô ấy là con gái ruột của tôi, điều này không cần bàn cãi!” Khi Mộng Yến Mi nghe xong điều này, sắc mặt trở nên xanh đi vài phần.

Bà ta đột ngột hỏi: “Vậy thì cô ấy có phải là con gái ruột của Vân Lập Tân không?” Giọng của bà ta có một cảm giác thê lương không thể giải thích được.

Lâm Tĩnh Anh nghe thấy điều này, có hơi chút sững sờ.

Bà ta có chút nghỉ ngờ, tại sao Mộng Yến Mi lại hỏi bà ta câu hỏi này.

Mộng Yến Mi nhìn bà chằm chằm, và khi thấy bà ta im lặng, bà trở nên lo lắng: “Sao cô không trả lời! Tại sao? Câu hỏi này quá khó để trả lời sao?” Lâm Tĩnh Anh cắn răng nói: “Tại sao nó lại không phải là con gái ruột của Vân Lập Tân?”

“Lâm Tĩnh Anh, bà có dám nhìn vào mắt tôi và trả lời câu hỏi không?” Mộng Yến Mi đột nhiên nói: “Hiện tại chuyện đã như vậy, tôi cũng không muốn vòng vo với cô nữa, cô cũng đừng dùng những thủ đoạn đó với tôi, càng đừng dùng như lời nói qua loa để cho qua chuyện này! Tôi chỉ cần cô trả lời một câu hỏi, Vân Giai Kỳ, rốt cuộc có phải là con ruột của Vân Lập.

Tân hay không?” Lâm Tĩnh Anh nghiến răng nghiến lợi: “Cô tại sao lại hỏi câu hỏi lỗ mãng này!”

“Bởi vì, tôi có lý do để nghi ngờ rằng Vân Giai Kỳ căn bản không phải là con gái ruột của cô và Vân Lập Tân!”

Lâm Tĩnh Anh lại nở nụ cười: “Vậy cô nói cho tôi xem, cô có lý do gì, đứng trên lập trường gì?” Môi của Mộng Yến Mi run lên vì tức gi Bà ta đột ngột đứng lên, tay ném một đống báo cáo vào mặt Lâm Tĩnh Anh, nghiêm giọng nói: “Đây là lý do của tôi, lập trường của tôi! Mở mắt ra nhìn cho rõ rồi nói!”

Lâm Tĩnh Anh vì hành vi quá đáng của Mộng Yến Mi mà cảm thấy mất Bà ta nhặt đống báo cáo thẩm định rơi trên chân lên nhìn chăm chú, sắc mặt chìm xuống ngay lập tức.

Trên đây cho thấy thấy DNA được khớp vào với nhau so sánh, Vân Giai Kỳ và Cung Dận có quan hệ huyết thống.

Điều này…

Lâm Tĩnh Anh sắc mặt đột nhiên biến đổi rất khác thường.

“Sắc mặt của cô có ý gì? Lâm Tĩnh Anh, cô còn muốn giảo biện đến bao giờ? Cô và chồng của tôi là quan hệ gì? Tại sao lại có quan hệ huyết thống với Vân Giai Kỳ? Cô ấy không phải là con gái của Vân Lập Tân sao? Nhưng lại có quan hệ huyết thống với chồng tôi, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!”.

Lâm Tĩnh Anh cầm đống báo cáo, nhưng lại cười: “Vấn đề này tôi nhất định phải trả lời cô sao?”

“Làm sao, thấy chột dạ rồi, nên không dám nói?” Mộng Yến Mi nhìn thấy thái độ lảng tránh của Lâm Tĩnh Anh, đột nhiên mất kiểm soát đi vòng qua bàn, lao về phía bà ta.

“Đồ tiện nhân nhà cô!”

“Bốp “một cái tát.

Mặt của Lâm Tĩnh Anh mặt lập tức bị đánh qua một bên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.