Truyện Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 528




Chương 528

Bạc Tuấn Phong nói: “Em đừng lo lắng”

Vân Giai Kỳ đau đầu day day ấn đường, cô vẫn chưa ngủ đủ giấc nhưng hiện tại cô cũng không tài nào ngủ nổi. Trong tâm trí chỉ luôn nghĩ đến việc Cung Bắc bị viêm phổi và đang sốt cao, không biết đến bao giờ mới hạ sốt. Buồn phiền, tự trách, nghi ngờ, bứt rứt… vô số cảm xúc ấy cứ canh cánh trong lòng. Cô ngồi trên ghế một mạch cho đến khi trời sáng.

Cho đến khi ác sĩ đến đo nhiệt độ và cho biết đã hạ sốt thì Mộng Yến Mi mới ổn bình tâm trở lại. Nhưng bà ta vui mừng chưa được bao lâu thì cứ qua thêm một giờ đồng hồ, trán Cung Bắc lại bắt đầu nóng lên. Bà ta vội vội vàng vàng mời y tá đến, y tá đo nhiệt độ thì kết quả là lại sốt 39 độ C. Mộng ‘Yến Mi vô cùng sợ hãi.

Bà ta bám lấy tay y tá và hỏi: “Vừa nãy không phải đã hạ sốt rồi sao? Tại sao bây giờ lại bị sốt như vậy?” Y tá lắc đầu: “Điều này phải hỏi bác sĩ… Tôi không biết tình trạng bệnh của đứa bé, nhưng tôi biết cơn sốt khá nghiêm trọng”

“Sao lại thế này… Mộng Yến Mi đau khổ ôm lấy Cung Bắc: “Cung Bắc, đừng dọa bà mà” Cung Bắc vẫn hôn mê sốt cao, đến nửa câu nói cũng không hề nghe thấy. Cung Chiến ngồi ở mép giường lặng lẽ nhìn Cung Bắc, nhíu nhíu mày cuối cùng không thể ngồi yên được nữa. Anh ta đứng dậy và đến thẳng văn phòng bác sĩ.

Cung Chiến, người từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh, đã nổi trận lôi đình trong văn phòng.

“Sao vẫn chưa có kết quả kiểm tra sao? Thằng bé cứ vô duyên vô cớ sốt liên tục hết lần này đến lần khác, trong thời gian mấy người trực ban không có lấy một bóng bác sĩ à? Nhỡ bệnh nhân rơi vào cơn nguy kịch thì ai là người chịu trách nhiệm?” Một số bác sĩ vẫn còn đang ngồi chuyện phiếm trong văn phòng, nhìn thấy Cung Chiến nổi trận lôi đình ai nấy đều sợ hãi và cứ tưởng là tham nhũng y tế.

Chẳng qua chỉ là cơn sốt bình thường thôi mà, đã tiêm thuốc hạ sốt rồi giờ đợi hạ sốt là ổn thôi. Trẻ em có sức đề kháng kém hơn người lớn nên bị sốt nhiều lần là chuyện hết sức bình thường.

Nhưng nhìn dáng vẻ tức giận của Cung Chiến như vậy, bọn họ đều biết xuất thân của Cung Chiến không đơn giản nên cũng không dám lười biếng, hơn chục bác sĩ kéo nhau vào phòng bệnh.

Khi Vân Giai Kỳ nhìn thấy cả tốp bác sĩ hùng hổ kéo nhau đến như vậy, cô tưởng rằng tình trạng của Cung Bắc lại diễn biến xấu đi, khiến cho sắc mặt của cô tái đi vì sợ hãi.

Nhìn thấy Cung Chiến đi cuối, cô liền đứng dậy nắm lấy tay anh ta, lo lắng hỏi: “Sao lại có nhiều bác sĩ như vậy? Cung Bắc Sao rồi?”

“Mới hạ sốt chưa được bao lâu thì lại vừa lên cơn sốt lên tới 39 độ. Những bác sĩ chỉ biết chuyện phiếm trong giờ làm việc mà chẳng hề quan tâm dòm ngó gì tới Cung Bắc cả” Đã không có ai đến kiểm tra bệnh tình thì thôi, một khi để anh ta phải nổi giận thì tất cả bác sĩ trong văn phòng đều dứt khoát kéo nhau tới. Cung Chiến cũng không bận tâm nhiều như vậy, cho dù có bao nhiêu bác sĩ đến thì chỉ cần khiến cho.

Cung Bắc hạ sốt là được, còn lại anh ta đều không quan tâm.

Hơn chục bác sĩ trực đứng vây kín xung quanh giường bệnh với khí thế hùng hồn như vậy khiến cho Mộng Yến Mi cũng rất sợ hãi. Mấy bác sĩ phụ trách điều trị chính đã kiểm tra tình hình nhưng cũng không tìm ra vấn đề gì, tiêm cho Cung Bắc thuốc hạ sốt và dặn dò vài câu sau đó lại rời khỏi phòng, chỉ để lại một số y tá kiểm tra thường xuyên.

Chuyện xảy ra tiếp theo không khỏi có chút kì lạ, cứ cách một giờ y tá lại đến đo nhiệt độ một lần. Cứ một lúc lại lên cơn sốt rồi một lúc lại hạ sốt, Cung Bắc từ đầu đến cuối đều luôn bất tỉnh và sốt cao tái đi tái lại.

Cứ vậy cho đến buổi chiều Cung Bắc lại sốt đến 40 độ, cả người nóng ran, mặt đỏ bừng khiến cho, Mộng Yến Mi lo tới sắp phát khóc.

Cung Chiến, Bạc Tuấn Phong và Vân Giai Kỳ đều đang ngồi ngoài cửa.

Thấy Cung Chiến sốt cao mãi không thôi, Mộng Yến Mi bước ra khỏi cửa túm lấy Cung Chiến và nói: “Cung Bắc lại lên cơn sốt rồi, phải làm sao đây, phải làm sao bây giờ?”

Cung Chiến cũng bó tay rồi. Dưới con mắt của tất cả các bác sĩ thì đây chỉ là bị viêm phổi rồi sốt cao thông thường, cũng đã dùng penicillin và kháng sinh nhưng vẫn không khỏi.

Mộng Yến Mi nghiến răng khi nhìn thấy Vân Giai Kỳ và nói một cách cuồng loạn: “Tất cả là tại cô, là do cô đã hại Cung Bắc sốt nặng đến như vậy. Bây giờ mà cô vẫn còn mặt mũi ngồi ở cửa sao? Tôi không muốn gặp cô, cô cút đi cho tôi!” Vân Giai Kỳ đột nhiên nghĩ đến Mộ Lâm Châu. Không biết anh ta có ở thủ đô hay không, anh ta có quen biết những bác sĩ rất giỏi.

Không quan tâm đến những lời mà Mộng Yến Mi nghiến răng nghiến lợi nói với cô, Vân Giai Kỳ đột nhiên đứng dậy và đi sang một bên bấm điện thoại gọi cho Mộ Lâm Châu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.