Chương 508
“Đương nhiên là con bảo vệ Mommy rồi!”
“Được, được, vậy con phải bảo vệ Mommy cho thật tốt đấy” Thấy Cung Bắc muốn chơi nên cô đành liều mình chơi cùng cậu bé vậy.
Mục Liên Thúy bước tới và nói với Mục Tâm Liên, Mục Tâm Liên vốn đã sắp xếp để đi chơi với Mục Liên Thúy, thấy họ sẽ chơi những trò khác Mục Tâm Liên có chút hờn dỗi.
Nếu cô ta đi cùng bọn họ thì việc cô ta xếp hàng biết bao nhiêu lâu như vậy chả phải là thành công cốc hết hay sao?
Nhưng cô ta cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội có được mối quan hệ tốt với Cung Phi, cô ta biết ý định của Mục Tâm Liên đối với Cung Phi, mặc dù chuyện hai người vẫn chưa đâu vào đâu, nhưng có được quan hệ tốt với nhà họ Cung thì không bao giờ là xấu cả. Vậy nên, cô ta đã quyết định từ bỏ công xếp hàng nửa ngày trời để đi cùng Cung Phi.
Cả đoàn người đi về phía nhà ma. Đi được nửa đường, Cung Bắc đột nhiên kêu muốn ăn kem nên Vân Giai Kỳ liền ôm cậu bé đi mua kem còn những người khác thì đứng đó đợi.
Thấy Vân Giai Kỳ không còn ở đó nữa, Mục Tâm Liên giả vờ vô tình khơi chuyện: “Thủ đô này bảo nhỏ thì không phải nhỏ mà bảo lớn thì cũng không phải là lớn. Liên Thúy, em còn nhớ bà Lục sống cùng khu với chị không?”
“Ừ, nhớ chứ. Em nhớ quan hệ của hai người rất tốt.”
“Vân Giai Kỳ là bạn học cấp ba của cô ấy” Mục Liên Thúy ngạc nhiên: “Thật là trùng hợp.”
“Nhưng… cô ấy nói, người phụ nữ này khi còn đi học cô ấy không được nhận xét tốt cho lắm. Vừa rồi chị nghe em có nhắc đến việc Cung Bắc nhận cô ấy là mẹ nuôi, có vẻ không thích hợp lắm” Đây là rõ ràng là đang cố tình phá bỏ hình tượng của Vân Giai Kỳ ở sau lưng cô rồi.
Cung Phi liếc nhìn về hướng cô.
Mục Liên Thúy lập tức ngầm hiểu hỏi: “Tại sao lại có nhận xét không hay như vậy?”
“Em không biết à, mẹ của cô ấy là..” Mục Tâm Liên thấp giọng nói.
“Mẹ cô ấy làm gái nhảy. Nghe nói là cô ấy biết uống rượu tiếp khách và mua vui các ông già từ khi còn nhỏ. Những cô gái lớn lên trong môi trường này thường dễ trở thành người không đứng đắn. Thời trung học còn nghe nói là cô ấy đi làm gái bao ở bên ngoài nhưng sống chết không chịu thừa nhận chuyện đó. Có điều, cũng đã tốt nghiệp lâu như vậy rồi, bạn học cùng lớp đều để ý đến thể diện nên không dám nhắc tới, thật ra.
Liên Thúy, em phải nhớ rằng muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm. Chỉ cần ai đó từng làm chuyện khuất tất thì chẳng thể nào giấu được, chuyện một đồn mười, mười đồn một trăm, tiếng xấu đồn xa, danh tiếng cứ vậy mà bị hủy hoại” Mục Liên Thúy nghe vậy liền nhìn Cung Phi và nói: “Vậy
Cung Bắc ở cùng với cô ấy như vậy liệu có sợ thằng bé sẽ học làm chuyện xấu hay không?”
“Thế cho nên chẳng biết nhà họ Cung nghĩ gì… Một đứa bé ngoan ngoãn và hiểu chuyện như Cung Bắc sao có thể giao cho một người phụ nữ như vậy chứ?”