Chương 502
Vì chí ít thì khi cô ngủ, anh cảm nhận được cô cần anh, cô ỷ lại vào anh. Anh luôn muốn trở thành cả thế giới của cô, một thế giới có một không hai.
Sáng sớm hôm sau, Vân Giai Kỳ mở mắt ra thì nhìn thấy trần nhà xa lạ. Đại não của cô trì độn trong nháy mắt, cô chợt sợ hãi ngồi bật dậy khỏi giường và nhìn ngó xung quanh. Đây không phải là phòng mà cô đã chuẩn bị cho Cung Bắc. Đây là phòng của Bạc Tuấn Phong căn. Sao cô lại ngủ ở phòng của anh? Cô nhớ tối hôm qua là cô ôm Cung Bắc ngủ mà. Vân Giai Kỳ nhìn sang bên cạnh, bên cạnh cô đã không có một bóng người.
Người giúp việc gõ cửa ở bên ngoài.
“Cô Vân, cô dậy chưa?”
Vân Giai Kỳ trả lời: “Dậy rồi, có chuyện gì vậy?”
“Bữa sáng đã chuẩn bị xong, tổng giám đốc Bạc và cậu chủ nhỏ đều đang đợi cô ở phòng ăn”
Vân Giai Kỳ thay quần áo rồi xuống tầng. Vừa đi xuống phòng ăn, cô đã mơ hồ nhận ra áp suất trong phòng cực thấp. Cô liếc nhìn Bạc Tuấn Phong và Cung Bắc đang ngồi ở bàn ăn. Một người thì thong dong nhàn nhã, đang dùng điện thoại di động đọc mail, còn nhóc con kia thì đang rất tức giận. Vì vậy nên vừa nhìn thấy cô, sắc mặt của cậu bé mới hơi thay đổi, mỉm cười nói: “Mẹ ơi, chào buổi sáng mẹ!”
Vân Giai Kỳ gật gật đầu nói: “Bắc, chào buổi sáng con”
Ngay sau đó là bầu không khí im lặng. Vẻ mặt của Cung Bắc rất không vui trừng Bạc Tuấn Phong, trong ánh mắt ấy như đang lặng lẽ lên án.
Vân Giai Kỳ ngồi xuống bàn ăn. Cô nhìn Bạc Tuấn Phong mà ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Tổng giám đốc Bạc, cô Vân xuống rồi ạ” Người giúp việc nhắc nhở một câu.
Lúc này, Bạc Tuấn Phong mới để điện thoại di động xuống, anh nhìn cô nói: “Chào buổi sáng”
Vân Giai Kỳ không đáp lại, cô chỉ dùng ánh mắt im lặng để chất vấn anh vì sao cô cô lại tỉnh lại ở phòng của anh.
Bạc Tuấn Phong lại làm như không có chuyện gì xảy ra hỏi: “Tối hôm qua em ngủ ngon không?”
“Cũng được”
“Cũng được?” Bạc Tuấn Phong nhướng mày: “Em nói mớ đấy”
Vân Giai Kỳ chợt quãn bách: “Làm sao có thể?”
“Còn ngáy to nữa”
Vân Giai Kỳ: “Chảy nước miếng này.’
Cung Bắc kêu lên “hả” và nhìn về phía Vân Giai Kỳ.
“Bạc Tuấn Phong!” Vân Giai Kỳ lập tức kháng nghị nói.
Làm gì có chuyện cô ngáy to chứ. Cô ngủ rất ngoan nhé.
Khóe miệng Bạc Tuấn Phong bỗng nhiên nhếch lên: “Ngáy to là giả, chảy nước miếng là giả, nói mớ là thật”
“Em nói gì vậy?”
“Không nghe rõ” Bạc Tuấn Phong nói: “Em nằm mơ gì thế?”
Vân Giai Kỳ ngẫm nghĩ mãi mà vẫn không nhớ ra mình nằm mơ thấy gì. Cô lẩm bẩm một câu: “Nhất định là anh nghe lầm, là ảo giác, sao em có thể nói mớ được?”
Cô nói rồi cầm một chiếc sandwich lên, sau đó hậm hức cắn một miếng bánh. Cô nhìn Cung Bắc thì thấy cậu bé nhìn cô chằm chằm với thái độ ấm ức.
Sáng sớm nay tỉnh lại, trong lòng cậu ôm con búp bê bằng vải, mà không thấy Vân Giai Kỳ đâu. Cậu bé còn tưởng rằng Vân Giai Kỳ dậy sớm, nên cậu bé cũng dậy. Ai ngờ cậu bé lại thấy Bạc Tuấn Phong đã ở trong phòng ăn, còn Vân Giai Kỳ thì ngủ ở phòng của anh.
Thế mới biết mẹ cậu bé bị kẻ xấu lừa đem đi mất vào đêm hôm qua. Đó là phạm quy, là xấu xa, nói cho mẹ và cậu bé ngủ cùng nhau mà kết quả mẹ lại bị người đàn ông này mang đi khỏi phòng của cậu bé. Hành vì này không phải là hành vi của một quý ông. Cung Bắc rất tức Bạc Tuấn Phong, nhưng Bạc Tuấn Phong đâu thèm để ý tên nhóc con này có giận anh hay không.