Chương 367
Vân Giai Kỳ vừa đi đến ngồi xuống trước quầy bar, cô mơ hồ nhận ra có tâm mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, cô quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Mỹ Lệ đã quay người rời đi.
Cô còn chưa kịp phản ứng với hành vi kỳ lạ của Tô Mỹ Lệ thì bỗng nhiên ngửi được một mùi thơm.
Rất thơm.
Là mùi thơm của thịt dăm bông.
Vân Giai Kỳ hơi ngạc nhiên, sau đó nhìn thấy Bạc Tiêu Dương vừa lấy ra món thịt dăm bông Serrano.
Cậu ta cắt dăm bông thành từng lát mỏng, sau đó bắt đầu nướng bốn lát bánh mì nướng trong chảo.
Vân Giai Kỳ sửng sốt trước tài cầm dao cao siêu của cậu ta.
Hình như người đàn ông này nấu ăn rất giỏi?
Vân Giai Kỳ nhìn chằm chăm Bạc Tiêu Dương, cậu ta tự tay làm, nướng bánh mì, cho rau xà lách lên, trứng gà, thịt dăm bông Serrano, phủ sốt salad lên trên, chia bánh mì nướng thành hai phần, cuối cùng còn mang lên hai ly sữa nóng hổi.
Mãi cho đến khi người đàn ông đã mang sandwich và sữa đến trước mặt cô, Vân Giai Kỳ vẫn chưa hoàn hồn lại.
“Cậu biết nấu ăn sao?”
“ừ”
“Đàn ông nhà họ Bạc các cậu người nào người nấy đều tự phụ, huống chỉ nhà họ Bạc còn có những đầu bếp cấp cao như vậy, không ngờ cậu lại có năng lực thực hành giỏi như thế này”
“Cô nói đúng một chút.”
Bạc Tiêu Dương nói: “Đàn ông nhà họ Bạc đúng là ai cũng rất tự phụ, người có thể ăn được sandwich do chính tay cậu chủ đây tự mình làm có lẽ cô là người đầu tiên từ trước đến nay”
Vân Giai Kỳ trầm mặc một lúc: “Chẳng lẽ tôi nên cảm thấy vinh hạnh à?
Bạc Tiêu Dương cười, cũng không nói gì nữa: “Nếm thử xem”
Vân Giai Kỳ câm miếng sandwich lên, cắn một miếng, miếng thịt dăm bông được cắt mỏng như cánh ve sầu, vừa thơm vừa mềm, lại không hề cảm thấy ngấy một chút nào.
Uổng công cô còn tự cho là tài nấu ăn của mình cao siêu, chưa chắc cô đã có được kỹ năng dùng dao tốt như vậy.
Vân Giai Kỳ không khỏi thán phục tài nấu nướng của Bạc Tiêu Dương.
Cùng lúc đó Tô Mỹ Lệ đi đến xưởng sửa chữa, thấy nhân viên bảo trì đang bảo dưỡng chiếc xe mà Vân Giai Kỳ đã chọn, cô ta bước đến bên cạnh, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Nhân viên bảo trì ngẩng đầu lên nhìn, vừa thấy chính là cô ta thì hơi kinh ngạc: “Mỹ Lệ?”
Tô Mỹ Lệ nhíu mày nói: “Đây là xe của ai vậy?”
“À, anh Bạc có một người bạn, hình như là một cô gái, lát nữa anh Bạc muốn so tài với cô ấy một trận”
“Bảo trì xong chưa?”
“Tất cả mọi thứ đều được bảo trì xong rồi, chỉ cần đợi lát nữa lắp đặt lại”
“Anh bận à?”
Tô Mỹ Lệ giả bộ hờn dỗi: “Tôi tới đây mà ngay cả thời gian đi rót một tách trà cũng không có sao?”
Nhân viên bảo trì lập tức đứng lên, xấu hổ vò đầu gãi gãi, nói với cô ta: “Cô chờ một chút, tôi đi rót cho cô ly trà”
Nhân viên bảo trì vừa đi, Tô Mỹ Lệ lập tức đi tới bên cạnh chiếc xe, liếc mắt nhìn qua.
Chiếc xe đã được tháo dỡ bước đầu.
Cô ta chỉ nhìn lướt qua, sau đó đưa tay ra, nhanh chóng tháo một linh kiện cực kì quan trọng ra khỏi kẹp phanh..