Chương 340
Những ẩn nhẫn và nghị lực từ trước tới nay, tại giờ phút này lại hoàn toàn tan vỡ.
Vân Giai Kỳ cắn chặt răng, nước mắt từng viên từng viên lăn xuống: “Con bé là của tôi… Con bé rõ ràng là con gái tôi… Trả cho tôi, trả lại cho tôi”
Bạc Tiêu Dương giơ tay lên, muốn vuốt lại đám tóc lộn xộn của cô, nhưng tay lại khựng lại ở giữa không trung, người đàn ông liếc mắt nhìn thấy Bạc Vũ Minh đang lạnh lùng đứng ở một bên đánh giá Vân Giai Kỳ, quay đầu lại: “Vũ Minh?”
Vũ Minh?
Vừa nghe thấy cái tên “Vũ Minh”, Vân Giai Kỳ bất ngờ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Bạc Vũ Minh đang đứng bên cạnh Bạc Ngạn Thiên, lại dùng một loại ánh mắt khác thường, dò xét cô.
Ánh mắt xa lạ lại đâm thêm một nhát vào lòng Vân Giai Kỳ.
Chẳng lẽ Vũ Minh cũng không nhận ra cô sao?
Cô đã làm sai điều gì sao?
Bạc Vũ Minh không nói chuyện, thấy Vân Giai Kỳ nhìn mình, lập tức bày ra vẻ mặt chán ghét mà thu lại ánh mắt, không nhìn tiếp nữa.
Ánh mắt Vân Giai Kỳ khựng lại.
Bạc Tiêu Dương bỗng nhiên nói: “Cô không nên tới.”
Vân Giai Kỳ nhìn về phía cậu ta: “Tại sao?”
Bạc Tiêu Dương không nói gì.
.
đam mỹ hài
Cậu ta quay mặt qua, nhìn về Bạc Ngạn Thiên nói: “Đủ rồi.
Ông nội, cô ấy chỉ là một cô gái yếu đuối, sao ông lại sai nhiều vệ sĩ như vậy đối phó với cô ấy?”
“Cô gái yếu đuối? A, Tiêu Dương, cháu đừng xem thường cô gái yếu đuối này.
Chính cô gái yếu đuối này đã lừa Mạn Nhi năm năm”
Bạc Ngạn Thiên nói: “Ôm Mạn Nhi lên tầng đi.
Con bé nhất định là bị dọa sợ rồi, khóc đến sưng cả mắt”
“Vâng”
Quản gia vừa an ủi Mạn Nhi, vừa ôm cô bé lên tầng.
Cô nhóc ghé vào trong ngực của quản gia, không quay đầu lại, không thèm nhìn Vân Giai Kỳ lấy một cái.
Bạc Ngạn Thiên phân phó Bạc Vũ Minh: “Vũ Minh, đi chơi với em gái đi”
Bạc Vũ Minh không nói chuyện, chỉ quay người đi theo quản gia lên tầng.
Bạc Tiêu Dương nhìn về phía Vân Giai Kỳ, vẻ mặt muốn nói lại thôi, đến cuối cùng, chỉ đứng dậy, nói với Doãn Lâm: “Còn đi được không?”
Doãn Lâm phòng bị nhìn cậu ta.
Bạc Tiêu Dương thấy anh ta bị thương nghiêm trọng, cúi người, ôm Vân Giai Kỳ vào trong lòng.
Giờ phút này, ấm áp vây quanh cô, nhưng lại không thể xua tan đi tuyệt vọng dưới đáy lòng cô.
Giọng của Vân Giai Kỳ bị vỡ nát đến không tưởng: “Đừng cướp Mạn Nhi đi…”
“Đừng nói chuyện”
Bạc Tiêu Dương ôm chặt cô, đi về phía cửa ra.
Doãn Lâm lảo đảo đứng dậy, đuổi sát theo.
Ngoài cửa, mấy vệ sĩ của Vân Giai Kỳ vừa thấy Bạc Tiêu Dương ôm Vân Giai Kỳ đi ra, đều vội vàng cảnh giác tiến lên đón.
Tống Hạo Hiên cũng chạy tới.
Anh ta vừa đỗ xong xe, liền trông thấy Bạc Tiêu Dương ôm Vân Giai Kỳ đi ra, theo đằng sau là Doãn Lâm đang bị thương, vẻ mặt biến sắc: “Giai Kỳ”.