*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vâng.” Doãn Lâm không lên tiếng nữa, anh ta mở cửa xe ra, sau khi để cô ngồi lên xe rồi mới đóng cửa xe lại.
Dọc cả đường đi, cả một hành trình bên trong xe đều rất tĩnh mịch.
Ánh mắt Vân Giai Kỳ lạnh lẽo nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cả đầu óc cô đều là hình ảnh thân mật của Lâm Thanh Thủy và Bạc Tuấn Phong, không xua đi được.
Ngây ngô, ngay cả cô đã trở lại phòng bệnh như thế nào, dỗ cho hai đứa trẻ lên giường nghỉ ngơi, cô cũng đều không yên lòng.
Màn đêm càng dày đặc.
Phòng ngủ bên trong phòng bệnh, tấm rèm được che kín.
Vân Giai Kỳ ngủ rất chập chờn, trong loáng thoáng, cô nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra.
Cô thật sự rất mệt, tuy đã tỉnh ngủ, nhưng mí mắt lại cực kỳ nặng nề.
Cô cố gắng mở mắt ra thì lập tức nhìn thấy một bóng đen cao lớn, đang đứng lặng ở trước giường, vẫn không nhúc nhích.
Cô lập tức bừng tỉnh, lập tức mở to hai mắt, ngồi bật dậy từ trên giường, bên giường lại không có một bóng người.
Là mơ sao?
Cô còn tưởng rằng, Bạc Tuấn Phong đã trở lại.
Vân Giai Kỳ khoác áo ngoài rồi xuống giường, đi ra bên ngoài, nhìn thoáng qua.
‘Vũ Minh và Mạn Nhi đang ôm nhau mà ngủ, trừ cái đó ra, cô cũng không nhìn thấy bóng dáng của Bạc Tuấn Phong.
Hóa ra, đúng thật là mơ.
Vân Giai Kỳ cười lạnh một tiếng, sao cô lại có thể mơ giấc mơ như vậy chứ?
Cô trở lại bên giường, đắp chăn lên, nhắm mắt lại, nhưng lại không thể nào ngủ được.
Trong lòng cô không hiểu sao tràn ngập sự lo lắng đến tận cùng.
Cô trằn trọc trăn trở, rồi lại một đêm không ngủ.
Bệnh viện, mặc dù là đêm khuya, nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Trong lúc Vân Ngọc Hân ngủ đến mơ màng, cô ta cảm thấy có bóng người đang đứng bên giường bệnh, cô mở to mắt, lập nhìn thấy Bạc Ngạn Thiên không biết đã đến từ khi nào, đang đứng ở phía cuối giường.
Ông ta chống gậy chống, nhìn chăm chằm vào chân của cô ta mà nghiến răng nghiến lợi một trận.
Cô ta vừa mới làm giải phẫu cố định, ra khỏi phòng giải phẫu, thuốc tê vừa hết, cuối cùng thần chí của cô ta cũng khôi phục sự thanh tỉnh.
“Ngọc Hân”
Bạc Ngạn Thiên vừa thấy cô ta tỉnh lại thị tức ngồi xuống bên giường, cầm lấy tay cô ta mà nói với vẻ đau lòng: “Còn đau không? Cháu xảy ra chuyện, sao lại không nói sớm cho ông nội biết chứ? Nếu không phải cha của cháu nói cho ông biết cháu đang ở bệnh viện, thì đến bây giờ ông nội đều bị cháu giấu nhẹm đi đó.”
Khuôn mặt của Vân Ngọc Hân đỏ lên, nước mắt dần dần rơi xuống: “Cháu sợ ông nội lo lắng mà thôi.
Thân thể của ông nội không tốt, nếu còn bận tâm tới cháu nữa, nhất định là cháu sẽ càng tự trách hơn nữa.
Ông nội không có việc gì đâu, bác sĩ nói cháu phẫu thuật rất thành công.
Nhưng về sau, có thể không thể khiêu vũ được nữa.”
Bạc Ngạn Thiên lại đau lòng đến cực điểm: “Có phải là do cái cô Vân Giai Kỳ kia làm hại không?”
Vân Ngọc Hân cúi đầu, không nói lời nào.
“Ông thấy loại phụ nữ này, chết đi thì mới tốt được.
Từ khi cô ta trở về, quả thật là khuấy đảo nhà họ Bạc và nhà họ Vân đến nghiêng trời lệch đất.
Ông thấy, cô ta là có ý không muốn để cho chúng ta sống yên ổn mà, là tới báo thù chúng ta.”
“Loại phụ nữ rắn rết này, hôm nay dám dồn ép cho cháu ngã cầu thang, nếu thật sự để cho cô ta gả vào Bạc Vân, ngày mai có thể sẽ náo loạn cho nhà họ Bạc đến mức gà chó không yên cho xem.”
“Ông nội, ông bớt giận.
“Bớt giận? Cô ta đã hại cháu thành ra cái dạng này rồi, làm sao bảo ông bớt giận được đây? Ngọc Hân, cháu chính là đứa nhỏ mà ông thương yêu nhất, cho dù là Thúy Quỳnh cũng kém hơn so với cháu nữa.
Cháu tốt bụng hiểu ý người như vậy, dịu dàng nhu thuận, trái tim ác độc như cô ta, xem ông có trừng trị cô ta không.”
Vân Ngọc Hân nói với vẻ ủy khuất: “Bây giờ, cô ta ỷ vào có anh Tuấn Phong bảo vệ cho cô ta, muốn làm gì thì làm.
Cháu… cháu chỉ có thể nhường cô ta thôi, nhưng hễ là cô ta có thù hận với nhà họ Vân, thì nhắm vào cháu là được rồi, cháu không hy vọng cô ta giận chó đánh mèo lên những người khác.”
“Ngọc Hân, cháu đúng là một cô bé lương thiện, cũng quá ngốc nghếch.
Lúc trước, ông cho rằng đứa nhỏ Tuấn Phong này, trong lòng ít nhiều gì thì có thể có chút có chừng có mực.
Nhưng ông thấy nó, căn bản là không có chừng mực gì hết.
Làm trò khôi hài cũng nên kết thúc rồi.
.