Chương 211:
“Thật đáng tiếc” Vẻ mặt Trần Khánh Linh tiếc nuối.
Một lúc sau, số của Vân Giai Kỳ được gọi.
Vân Giai Kỳ bế Vũ Minh đi lấy máu.
Cô vừa đi đến cửa sổ, bà Lý đã nhanh chóng tiến lại gần, hỏi Trần Khánh Linh: “Này, hai người quen biết sao?”
“Đúng vậy”
Trần Khánh Linh gật đầu: “Chúng tôi là bạn cấp ba”
“Bạn học à. Ữm”
Bà Lý nhất thời không nói lên lời: “Trông cô ta thật trẻ.”
‘Vẻ mặt Trần Khánh Linh hơi ngẩn ra.
Bà Lý nhất thời vô tâm nói, ý của cô ta chính là, Vân Giai Kỳ nhìn trẻ tuổi hơn Trần Khánh Linh nhiều, vậy mà lại là bạn cấp ba, sao lại kém nhiều như vậy chứ.
Thật ra Trần Khánh Linh cũng rất trẻ, từ khi gả vào nhà giàu thế hệ hai, sử dụng rất nhiều sản phẩm bảo dưỡng, cũng đi rất nhiều viện thẩm mỹ. Nhưng so với Vân Giai Kỳ, ít ra nhìn già hơn hai tuổi.
Chỉ là, bởi vì bà Lý nói như vậy, Trần Khánh Linh cũng chỉ có thể nhận.
Giữa những người giàu có với nhau, lấy sự hòa thuận làm đầu.
Trần Khánh Linh nói: “Khi đó cô ta ở trong trường là hoa khôi đấy. Thành tích cũng rất tốt, đáng tiếc, lên đại học thì lại ngừng lại”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trần Khánh Linh nhìn xung quanh, đột nhiên đè thấp giọng tiến lại nói: “Có một số lời không dễ nói. Nghe nói, lúc đó, cô ta chưa kết hôn mà đã mang thai rồi, vừa lên đại học, thì đột nhiên mang thai, trực tiếp bị trường học đuổi học”
Sắc mặt bà Lý thay đổi: “Đang học đại học thì đột nhiên mang thai?”
“Đúng vậy. Cô ta là học sinh nhảy lớp, khi mang thai mới mười tám mười chín tuổi thôi. Lúc đó danh tiếng của cô ta khá tệ, có rất nhiều tin đồn không hay. Có điều, tôi cũng không nên nói xấu sau lưng người khác”
Trần Khánh Linh nói đến đây thì dừng.
Nhưng bà Lý không khỏi nghĩ sâu xa.
Một người phụ nữ chưa kết hôn đã mang thai, khi học cấp ba có rất nhiều tin đồn không hay.
Đầu là người từng trải.
Đặc biệt đều là phụ nữ.
Vì vậy, bà Lý cũng đoán được, những tin đồn không hay đó, đều liên quan đến cái gì.
Cô ta chậc chậc mấy tiếng, thở dài một tiếng: “Thời thế suy đồi mà”
Ở nơi lấy máu Vũ Minh ở trong lòng Vân Giai Kỳ, ngoan ngoãn ngồi xuống, chủ động giơ tay qua, đặt lên trên đệm, còn tự mình cẩn thận vén tay áo lên, khiến mọi người đều ngạc nhiên.
Vân Giai Kỳ thấy Vũ Minh dũng cảm như vậy, trong lòng có chút đau: “Vũ Minh, con có sợ không?”
Vũ Minh lắc đầu: “Không sợ”
“Hửm?”
Cậu bé xấu hổ bổ sung thêm nửa câu: “Mẹ ở đây nên không sợ”
Lấy máu xong, Vân Giai Kỳ bế Vũ Minh trở về chỗ của mình.
Vốn dĩ Trần Khánh Linh và bà Lý còn đang thì thầm, vừa thấy Vân Giai Kỳ trở về, lập tức quay đầu nhìn về phía cô.