Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Chương 20:
“Lễ phục tôi từ bỏ, tôi trả lại cho cô cũng được, tôi chỉ không đành lòng nhìn thấy cha vì tôi mà tiêu pha như vậy..”
‘Vân Ngọc Hân nhìn về phía Vân Lập Tân, nói: “Cha thương tôi, phần tấm lòng này tôi nhận trong lòng, nhưng mà sáu mươi tỷ quá đắt, tôi không muốn vì một bộ lễ phục của tôi, khiến cha tiêu pha như vậy”
‘Vân Giai Kỳ lạnh lùng nói: “Bộ lễ phục đó, cô trả lại cho tôi, tôi cũng không cần, tôi ngại bẩn.”
Gương mặt Vân Ngọc Hân tái nhợt.
‘Vân Lập Tân giận không kiềm chế được: “Cô…. Cô cố tình tới chọc tức chúng tôi có phải không?”
Vân Giai Kỳ không kiên nhắn nói: “Tôi tới nơi này, không phải tới nói những lời nhảm nhí với các người, Mạn Nhi có ở nơi này hay không?”
“Mạn Nhi?” Vân Ngọc Hân nghe thấy tên này, sửng sốt một lát.
Vân Giai Kỳ híp mắt lại nói: “Không nói à?”
Cô xoay người nói với vệ sĩ ở phía sau: “Đi vào 1ìm kiếm”
“Dạ!”
Vệ sĩ cùng gật đầu, xoay người phá cửa mà ào, ùa vào trong biệt thự của nhà họ Vân.
“Làm gì thế?”
Lâm Tĩnh Anh thấy bọn họ đột nhiên xông vào, lập tức xông tới, nhưng mà nhân số của đối phương rất nhiều, bà ta không thể ngăn cản được.
Đám vệ sĩ này được huấn luyện nghiêm chỉnh, ngoại trừ Tống Hạo Hiên ra, chỉ nghe theo mệnh lệnh của Vân Giai Kỳ.
Cô không kêu dừng, trừ khi lật tung nhà họ Vân từ đáy lên trời, thề không bỏ qua.
“Rốt cuộc là cô muốn làm gì?”
Lâm Tĩnh Anh sốt ruột tới mức giậm chân.
Bà ta đứng ở cửa phòng khách, nhìn vệ sĩ lục soát xung quanh, ngay cả một khe hở cũng không từ bỏ, sốt ruột tới mức toàn thân đầy mồ hôi lạnh.
Trông thấy bà ta có bộ dạng như vậy, Vân Giai Kỳ không khỏi hoài nghĩ, có phải là bọn họ giấu Mạn Nhi đi hay không.
Hiện giờ cô như con nhím xù lông, không thể không đề phòng.
Vân Lập Tân giận dữ hét: “Cô muốn tạo phản có phải không? Gọi nhiều người tới nơi này như vậy, rốt cuộc là muốn làm gĩ?”
“Mạn Nhi… Cô nói, là con gái của cô sao?”
Bỗng nhiên Vân Ngọc Hân cẩn thận mở miệng nói xen vào một cầu.
“Con gái?”
Lâm Tĩnh Anh vừa nghe là con gái của Vân Giai Kỳ, có chút không dám tin.
“Cô ta lấy đâu ra con gái, hai đứa con của cô †a, không phải đã..” Chết non rồi sao?
‘Vân Ngọc Hân vội vàng giải thích: “Lúc trước con nghe nói, Tống Hạo Hiên có một vợ sắp cưới, cũng họ Tống. Có lời đồn, vợ sắp cưới của anh ta, sinh con gái cho anh ta…”
‘Sau khi nói xong, cô ta vội vàng nói thêm: “Đương nhiên đây chỉ là lời đồn mà thôi, không biết có phải là sự thực hay không!”
“Tống Hạo Hiên?”
‘Vân Lập Tân vô cùng sợ hãi Nhà họ Tống có địa vị hiển hách ở thủ đô, ngoại trừ nhà họ Bạc ra, gần như lũng đoạn nửa giang sơn sản nghiệp chữa bệnh Hai năm qua, cơn bão tài chính cuốn sạch, từ trên xuống dưới thủ đô, vô số nhà giàu té xuống khỏi bảng.
Chỉ riêng nhà họ Bạc và nhà họ Tống đứng sừng sững không ngã.
Lại liên tưởng tới, những vệ sĩ này đều là người nhà họ Tống.
Vân Giai Kỳ có quan hệ với Tống Hạo Hiên từ khi nào, còn sinh ra con gái?
Bọn họ còn chưa kết hôn, hóa ra là chưa kết hôn đã có con?
Vân Giai Kỳ mặc kệ bọn họ, đi thẳng vào nhà họ Vân.
Động tính lớn như vậy, kinh động tới ông cụ Vân Ông ta đang ở trong phòng làm việc đọc sách, nghe thấy ở bên ngoài không ngừng có âm thanh khép mở, vội vàng đi tới, thấy trong nhà có một đám đàn ông xa lạ xông vào, còn đang lục soát mỗi căn phòng, ông ta lập tức nối giận “Các người đang làm gì thế?”
Ông ta theo mấy vệ sĩ đi tới phòng khách ở tầng một, thì gặp phải Vân Giai Kỳ, sợ tới mức lùi về sau mấy bước.
Một người đã chết năm năm, đột nhiên xuất hiện trước mắt, ông cụ còn tưởng là mình bị hoa mắt.
Tập trung nhìn vào, phát hiện thật sự là Vân Giai Kỳ, tức không chịu được, chỉ vào cô liên tục run giọng t08,,G85”
‘Vẻ mặt Vân Giai Kỳ lạnh lùng nói: “Tôi cái gì mà tôi, sao thế, năm năm không gặp, không nhận ra tôi nữa rồi à?”
Ông cụ Vân kinh hãi không nói nên lời, ánh mắt nhìn qua cô, nhìn Vân Lập Tân và Lâm Tĩnh Anh ở phía sau ‘Vân Ngọc Hân thấy ông cụ bị kinh hãi, lập tức đi tới nâng cánh tay ông ta: “Ông nội, ông sợ hãi đúng không…”
Cô ta cẩn thận vuốt ngực ông ta, nhìn thoáng qua Vân Giai Kỳ, nói với ông cụ: “Ông nội, cô ta là Vân Giai Kỳ mà, ông không nhận ra rồi hả?”
“Vân Giai Kỳ?” Vân Khải Liêm kinh ngạc nói: “Không phải người này đã chết rồi sao?”
.. Người này.
Hai chữ này, đủ khiến Vân Giai Kỳ nhận rõ, cho dù cô đã chết, ở nhà họ Vân, chỉ là “người này” mà Thôi.
‘Vân Giai Kỳ cười mỉa một tiếng, vẻ mặt không đổi ngồi trên ghế sô pha, hai chân tao nhã chồng lên nhau, lần này, nghiễm nhiên đảo khách thành chủ!
‘Vân Lập Tân giận dễ sợ.
“Cha, cô ta lừa chúng ta, năm năm trước, cô ta căn bản không chết, không biết lấy đâu ra một thị thế đế lừa chúng ta, nhiều năm qua như vậy, ở bên ngoài lêu lổng, hiện giờ ngay cả nhà cũng không nhận, sửa họ thành họ người khác!”
“Tống…” Lâm Tĩnh Anh nghĩ tới gì đó, chất vấn Vân Giai Kỳ nói: “Cô họ ‘Tống, là theo họ Tống Hạo Hiên hay sao?”
“Không được à?”
Lúc trước Tống Hạo Hiên cho cô một sinh mệnh mới tỉnh Cô cùng họ anh ta, không được à?
“Vô liêm sÌ!”
Vân Khải Liêm tức giận nói: “Rốt cuộc là sao lại thế này?”
Lâm Tĩnh Anh hận tới mức nghiến răng nghiến lợi: “Con thấy chuyện năm năm trước, là có bí ẩn khác. Chắc chắn là cô ta đã sớm thông đồng với tên nhóc nhà họ Tống kia, cho nên giả chết, trốn ở bên nước ngoài!”
Vân Giai Kỳ lạnh lùng nói: “Nói chuyện tôn trọng một chút, miệng đừng dơ bẩn”
“Cô đây là có thái độ gì?”
Lâm Tĩnh Anh bị một câu “miệng đừng dơ bẩn” làm tức điên lên: “Tôi là mẹ cô, còn là trưởng bối của cô nữa, cô đây là có giọng điệu gì hả?”
“Không phải là tôi đã cảnh cáo các người, tôi đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Vấn từ năm năm trước, không nên động một tí là lôi quan hệ họ hàng ra, tôi sớm đã không còn họ “Vân rồi!”
“Gôi5 Lâm Tĩnh Anh bị cô kích thích liên tục lùi về sau, va vào tường.
‘Vân Ngọc Hân nói: “Vân Giai Kỳ, cô đừng chọc tức cha mẹ như thế, bọn họ có lỗi gì, người có lỗi là tôi, cho dù cô muốn nhằm vào, thì nhãm vào tôi được rồi, đừng liên lụy tới người nhà tôi…
“Hay cho câu người nhà c‹ Vân Giai Kỳ đứng dậy: “Tôi cảnh cáo các người, nhanh giao Mạn Nhi ra đây, nếu không tôi sẽ không khách sáo với các người!”
Lúc này Vân Khải Liêm mới kịp phản ứng, giậm chân, nối giận mắng: “Giọng điệu của cô thật lớn, phản rồi, cô là cái thá gì, mà dám lỗ mãng ở nhà họ Vân!”
“Tôi là cái thá gì à? Hôm nạy tôi sẽ cho các người lĩnh giáo một chút, Tống Giai Kỳ tôi là ai?”
Vân Giai Kỳ nói: “Không giao người, tiếp tục tìm!”
“Rố!”
Một đám người cùng xông lên lầu.
“Dừng tay, đều dừng tay cho tôi!”
Vân Lập Tân nói: “Cô muốn tôi giao người, rốt cuộc là cô muốn giao người nào? Bé gái kia sao?
Tôi không biết cô còn có con ở bên ngoài, sao tôi biết nó là ai, tôi giấu nó làm gỉ?”
Vân Giai Kỳ nheo mắt lại.
‘Vân Ngọc Hân cũng khẩn trương nói: “Đúng vậy, Giai Kỳ, nếu con gái cô thật sự không thấy nữa, cần gì phải lãng phí tỉnh lực ở đây, cô nhanh đi báo cảnh sát đi, nhanh đi tìm nha! Chúng tôi thật sự chưa từng gặp con gái cô”
Thấy cô ta nói như vậy, Vân Giai Kỳ nhíu mày, đột nhiên nói: “Đợi đã”
Tất cả vệ sĩ nhìn về phía cô, toàn bộ trở lại bên cạnh cô.
Vân Giai Kỳ liếc mắt nhìn đám Vân Lập Tân một cái: “Con bé thực sự không ở chỗ các người”
Lâm Tĩnh Anh hừ lạnh một tiếng: “Hừ, chúng tôi cần nó làm gì?”
Một câu, hoàn toàn đánh thức Vân Giai Kỳ.
Đúng vậy.
Nhà họ Vân ngay cả cô cũng không làm gì được.
Cần Mạn Nhi làm gì?
Xem ra phương hướng cô tìm sai lâm rồi?
------
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88!