Chương 193: Đã không còn nguy hiểm
Đây là một sự khó khăn đối với Bạc Tuấn Phong.
Anh không thường kể chuyện trước khi ngủ.
Vân Mạn Nhi cảm thấy có chút mất mác: “Sao ngay cả kể chuyện mà chú cũng không làm được thế?”
Trong lời nói của cô bé khó nén được vẻ chê trách anh.
Bạc Tuấn Phong không nói gì thế nhưng nhanh chóng năm xuống bên cạnh cô bé, sau đó đưa cánh tay về phía cô bé.
Mặc dù anh không biết kể chuyện nhưng anh có thể ôm cô bé ngủ.
Như thế thì cô bé sẽ không gặp ác mộng nữa.
Cho dù có bị ác mộng dọa tỉnh lại thì khi tỉnh lại trong lòng anh cô bé sẽ không cảm thấy sợ nữa.
Vân Mạn Nhi nhìn anh thế nhưng vẫn có chút do dự.
Người đàn ông đang nằm bên cạnh cô bé đang giang tay ra mời gọi cô bé, cổ áo sơ mi mở hai nút để lộ ra hai khúc xương quai xanh giống như hai miếng ngọc thạch.
Vòng ngực của anh vô cùng rộng rãi còn rộng hơn cả của mẹ cô bé nữa.
Bờ vai rộng lớn, khuôn ngực rắn chắc…
Vân Mạn Nhi đột nhiên nhắm mắt, cúi đầu xong đó chui vào trong ngực anh.
Cô bé sợ tối, cũng rất sợ gặp ác mộng.
Ngoại trừ mẹ ra thì cô bé vô cùng không thích việc người khác ôm mình.
Thế nhưng vừa mới tỉnh lại khỏi cơn ác mộng, trong lòng cô bé vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi, vẫn chưa hoàn hồn.
Lúc này, khi được nẫm trong khuôn ngực ấm áp của anh, đối với cô bé mà nói là một sự hấp dẫn vô cùng lớn, tạo cho cô bé cảm giác an toàn.
Mặc dù Mạn Nhi có chút xấu hổ thế nhưng vẫn nhắm mắt chui vào lòng anh.
Bạc Tuấn Phong không ngờ, cô nhóc này đúng là suy nghĩ quá nhiều.
Cái này có được tính là cô bé đã có chút ấn tượng tốt với anh rồi không?
Trên cơ bản thì là tin tưởng.
Người đàn ông ôm cô bé vào lòng, sau đó đắp chăn cho cô bé, âm thanh trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu cô bé: “Mau ngủ đi. Ngủ ngon”
Cô bé rúc vào lòng anh, bàn tay nhỏ bé nắm lấy góc áo sơ mi của anh, khuôn mặt nhỏ bé rúc vào trong ngực anh, hai mắt nhắm chặt.
Cô bé từ từ chìm vào giấc ngủ, khi còn một chút ý thức, cô bé lẩm bẩm một câu: “Ngủ ngon”
Cô bé nói anh ngủ ngon.
Bạc Tuấn Phong nghe thấy thế, trong lòng anh hơi động một cái, ngay sau đó đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp.
Sáng sớm hôm sau.
Một tia sáng mặt trời nhanh chóng chiếu vào trong phòng.
Vân Giai Kỳ mơ màng tỉnh lại.
Cô vừa mở mắt ra suy nghĩ đầu tiên chính là đưa tay ra nhẹ nhàng sờ cái trán của Bạc Vũ Minh.
Cơn sốt đã hạ bớt rồi.
Cơn sốt của cậu bé tới đột ngột vì thế một là không lên cơn sốt nhưng một khi đã sốt thì sốt vô cùng cao nhưng hạ cũng rất nhanh.
Lúc khoảng hơn sáu giờ, cô y tá tới kiểm tra phòng, đo lường nhiệt độ cơ thể, sau đó lấy máu để mang đi làm xét nghiệm.
Mặc dù Bạc Vũ Minh không bị thương thế nhưng trong khoảng gian này, cậu bé vẫn luôn phải ở bệnh để quan sát.
Cậu bé vẫn chưa tỉnh vì dù sao cũng tiêm một lượng thuốc tê lớn như thế, vì thế trong chốc lát không thể nào biến mất nhanh như: thế được.
Cây kim nhỏ ghim vào mạch máu, y tá bắt đầu tiến hành việc lấy máu.
Trong cơn mơ, Bạc Vũ Minh cau mày, thế nhưng cảm nhận được cái ôm của Vân Gia Kỳ, chân mày cậu bé nhanh chóng giãn ra, để yên cho y tá lấy năm ống máu.
“Cậu bé ngoan, đúng là một cậu bé dũng cảm!”
‘Y tá không nhịn được khen một câu, âm thanh nhanh chóng giảm xuống: “Có nhiều đứa trẻ khi bị lấy máu thì đã khóc rất nhiều”
Cô y tá trưởng đứng bên cạnh cũng nói: “Dáng vẻ của cậu bé vô cùng đáng yêu, nếu tôi có thể sinh ra một cậu con trai đáng yêu như thế thì có nằm mơ cũng cười vô cùng vui vẻ!”
Vân Giai Kỳ cười một tiếng, cúi đầu nhìn Bạc Vũ Minh đang ngủ vô cùng yên tĩnh, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Cô lên tiếng hỏi: “Kể từ khi thăng bé được đưa tới bệnh viện đến giờ vẫn luôn mê mang, là do thuốc vẫn còn phát tác sao?”
Cô y tá trưởng trả lời: “Đứa trẻ còn quá nhỏ, chỉ mới năm tuổi vì thế phải loại bỏ hoàn toàn dược tính trong người, thế nhưng việc này mất nhiều thời gian hơn so với người trưởng thành. Thế nhưng nếu cậu bé có thể tỉnh lại thì có thể nói là đã không còn nguy hiểm đến tính mạng”
“Thế nhưng có di chứng gì về sau không?”
“Nếu chữa trị thật tốt thì sẽ không có di chứng về sau”
Vân Giai Kỳ gật đầu, lúc này mới trút được gánh nặng: “Cảm ơn.”
Cô vì chuyện này mà lo lắng sợ hãi cả một đêm.
Hôm nay đã lấy được cô trả lời chắc chẳn, cuối cùng cô cũng đã có thể thờ phào nhẹ nhõm.
Cô y tá vừa vào phòng bệnh, điện thoại của Vân Giai Kỳ đột nhiên run lên.
Cô đưa tay cầm lấy điện thoại, thấy là Vân Lập Tân gọi tới.