Chương 168: Cho dù là Bạc Tuấn Phong thì cũng chưa chắc!
Ở nước Quốc Hoa, Bạc Vân nắm giữ một nửa giang sơn trên thị trường y tế, nhưng so với Tống Thiên, thị trường y tế của Thiên Ngạo.
cực kỳ rộng lớn. Thiên Ngạo mở ra rất nhiều trung tâm nghiên cứu khoa học và y tế có thẩm quyền trên khắp thế giới, nếu như có thể mời được người tài đứng đầu thì cũng giống như hổ mọc thêm cánh đối với lĩnh vực y tế của Thiên Ngạo.
Nhưng Mộ Lâm Châu và một nhân vật có tính cách cực kỳ ngang bướng. Dõi mắt khắp toàn bộ nước Quốc Hoa, cho dù là Bạc.
Tuấn Phong cũng chưa chắc mời được tượng Phật lớn này, lại càng đừng nói tới nhà họ Vân.
Bạc Tuấn Phong không lên tiếng, nhưng ánh mắt rét lạnh như đang chất vấn Vân Ngọc Hân, một nhân vật nổi tiếng như Mộ Lâm Châu ai mà mời cho nổi?
Vân Ngọc Hân bị ánh mắt của anh nhìn mà có chút lúng túng.
Vân Lập Tân phẫn nộ nói: “Nhà họ Vân chưa chắc có mặt mũi này, nhưng nếu cậu tự mình đi mời thì nói không chừng..”
“Tôi có bị điên đâu? Sao lại làm ra chuyện ác độc như thế?
Ném hai đứa trẻ vào chỗ như vậy, rõ ràng không phải là muốn bọn chúng chết hay sao? Nếu tôi quả thật muốn hại chết bọn chúng thì tôi sẽ mặt dày mày dạn gọi điện thoại cầu cứu Mộ Lâm Châu ư?”
Bạc Tuấn Phong nghe thế, cuối cùng cũng nhìn thẳng cô ta một lần: “Cô gọi điện thoại cho anh ta?”
“Đúng thế!” Vân Ngọc Hân gật đầu: “Nhưng mà trợ lý của anh ta nhận điện, giọng nói không lạnh không nóng. Tôi đã khép nép cầu xin trợ lý anh ta để cho anh ta nghe điện thoại, nhưng trợ lý chưa nghe tôi nói hết đã cúp điện thoại mất rồi!” Vừa nói cô ta vừa giàn dụa nước mắt: “Vũ Minh là con trai em, sao em lại hại nó cho được?
Vốn em chỉ muốn đưa hai đứa trẻ đi chơi thật vui vẻ, nhưng mà…
Không ngờ lại xảy ra chuyện bất ngờ như thết”
‘Vân Giai Kỳ túm chặt lấy cổ áo cô ta, trong mắt tràn ngập hơi thở chết chóc, tức giận chất vấn cô ta: “Cô còn có mặt mũi nói Vũ Minh là con trai của cô ư?”
Vân Ngọc Hân bị ánh mắt như dao của cô đâm vào làm cho nín thinh!
Vân Giai Kỳ nói: “Vân Ngọc Hân, cô còn biết bé là con trai của cô? Cô ném hai đứa trẻ vào chỗ nguy hiểm như thế, cô bị điên đấy à? Cô vì tiêu diệt Mạn Nhi mà ngay cả Vũ Minh cũng nhẫn tâm tổn thương!”
‘Vân Ngọc Hân căng thẳng nhìn qua Bạc Tuấn Phong, thấy sắc mặt người đàn ông thoáng chốc đã u ám lại, cô ta cuống quít giải thích: “Vân Ngọc Hân, sao cô lại đổ oan cho tôi như thế, có ý gì hả?
Sao tôi có thể làm ra loại chuyện này? Tôi có bị điên đâu?”
“Cô cũng cảm thấy chuyện cô làm là mưu đồ ác độc?”
“Tôi chẳng làm gì hết! Cô cho rằng tôi đẩy hai đứa bé xuống xe hay sao? Tôi không hề!” Vân Ngọc Hân vẫn mang bộ dáng có trăm miệng cũng không biện bạch được, gấp đến mức nước mắt cũng chảy ra: “Được thôi, lui mười nghìn bước, cho dù Vũ Minh không phải con của tôi thì đó cũng là một mạng sống! Tôi làm thế có khác nào giết người cơ chứ? Tại sao tôi phải làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy?”
“Ngu xuẩn? Chiêu này của cô vừa xảo quyệt lại độc ái lại nói là “ngu xuẩn” cho được ân Giai Kỳ cười lạnh một tiếng.
“Hai đứa trẻ năm tuổi thì có thể biết cái gì chứ? Cô lên kế hoạch đưa tụi nó tới sở thú hoang dã, ném bọn trẻ ở nơi đó, chỗ đấy đều là thú dữ gì? Hổ? Sư tử? Tìm đại một con thú dữ cũng có thể dễ dàng căn chết hai đứa trẻ! Đến lúc đó, cô chỉ cần làm bộ như bệnh tim tái phát là có thể chối bỏ toàn bộ trách nhiệm, đẩy sai lầm tới trên người trường học và sở thú. Vậy không phải là cô có thể vô tư không lo nghĩ hay sao?”
Sắc mặt Vân Ngọc Hân trở nên trắng bệch, còn chưa kịp giải thích thì ánh mắt Vân Giai Kỳ đã run lên, rồi cười lạnh một tiếng.