Chương 163: Sao các người lại bắn?
“Không có gì ạ, cha sợ con tự trách mình nên luôn bên cạnh an ủi COI “Đừng lo, đội cứu hộ đã xuất phát rồi, hai đứa trẻ sẽ bình yên vô sự thôi!”
“Dạ”
Đội cứu hộ nhận được định vị từ trung tâm quản lý, vội vàng đến tọa độ đó.
Thấm thoát đã đến chiều.
Ngay sau khi xe đến, liền thấy Tiểu Vũ, Mạn Nhi và Lai Ân ở cùng nhau.
Cách đó mười mấy mét, Bạc Tuấn Phong và Vân Giai vừa liếc mắt thấy Mạn Nhi và Tiểu Vũ cưỡi trên người Lai Ân, hai người mừng rõ, trái tim đang treo lơ lửng của Vân Giai Kỳ cuối cùng cũng trở về vị trí cũ.
“Tốt quá rồi, hai đứa nhỏ không sao hết.
Vân Giai Kỳ khó nén tình cảm, không kiềm được nắm chặt tay Bạc Tuấn Phong.
Người đàn ông nhìn người phụ nữ bên cạnh mình.
Vân Giai Kỳ lúc này rũ bỏ nét sắc sảo bình thường, đứng xa xa nhìn Tiểu Vũ và Mạn Nhi, trong mắt chứa đầy tình cảm dịu dàng.
Chút lộn xộn trong lòng anh chợt dịu xuống.
“Ổn rồi.” Người đàn ông ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Sau khi Vân Giai Kỳ định thần lại, có chút ngỡ ngàng nói: “Con sư tử kia…”
Sao không làm hại hai đứa trẻ?
Trái với sự bình tĩnh của họ, đội cứu hộ lại phản ứng vô cùng căng thẳng.
“Là vua sư tử!”
“Nguy hiểm!”
“Súng gây mê ư?”
“Cẩn thận một chút, đừng để trúng hai đứa nhỏ!”
Phản ứng đầu tiên của đội cứu hộ là dùng súng gây mê để làm vua sư tử mất đi khả năng chống cự, bọn họ sẽ từ hai bên phá vòng vây cứu Tiểu Vũ xuống.
Tiểu Vũ cũng rất nhanh phát hiện ra một chiếc xe cứu hộ đang chạy đến, thấy xe dừng, cậu bé còn chưa kịp vẫy tay, đã thấy hai nhân viên cứu hộ đẩy cửa xe nhảy xuống, giơ súng gây mê ngắm thẳng vào Lai Ân.
“Đừng! Tiểu Vũ sợ hãi hét thất thanh.
Nhìn thấy súng gây mê, Lai Ân cũng căng thẳng nằm rạp xuống đất, mở miệng lớn như chậu máu, gầm lên một tiếng cảnh cáo.
Một tiếng gầm của sư tử xuyên thấu rừng cây, núi non rung động.
Đội cứu hộ sợ rằng vua sư tử hứng thú quá mất khống chế làm hại hai đứa nhỏ, lập tức nạp đạn súng gây mê, giơ lên ngắm chuẩn xác vào Lai Ấn.
“Bắn!”
“Pằng!”
Tiểu Vũ thấy bọn họ nâng súng lên, vốn không nghĩ nhiều!
Cậu bé không cho bọn họ làm hại Lai Ân!
Tiểu Vũ vội xoay người chặn trước mặt Lai Ân ngay lập tức.
Kim gây mê “chíu” một tiếng, cứng rắn đâm vào lưng Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ chỉ cảm thấy sau lưng nhói nhói, cậu bé theo bản năng giơ tay quệt quệt chỗ nhói nhói kia, trời đất trước mắt quay cuồng.
Nhân viên đội cứu hộ trợn tròn mắt!
Bọn họ không ngờ rằng, đứa trẻ kia đột nhiên nhào lên chắn trước mặt Lai Ân.
“Hỏng bét! Đứa nhỏ bị bắn trúng rồi!”
Bạc Tuấn Phong và Vân Giai Kỳ trên xe cũng thấy cảnh này.
Vân Giai Kỳ hét lên một tiếng rồi nhảy xuống xe xông qua chỗ Tiêu Vũ, nhân viên cứu hộ lập tức kéo tay cô lại.
“Thưa cô, hãy bình tính!”
“Các người làm gì vậy?”
Vân Giai Kỳ đột nhiên vùng ra khỏi bọn họ: “Sao các người lại bắn?”
Bạc Tuấn Phong cũng nhảy xuống xe chất vấn: “Các người không nhận ra con sư tử kia không hề tấn công hai đứa trẻ hay sao?”