Chương 162: Cô ta mới chính là nghiệt chủng!
Từ đầu đến cuối Lâm Tĩnh Anh bị che mắt không biết gì.
Hôm ấy, Vân Lập Tân chuẩn bị một cuộc hẹn vô cùng lãng mạn, bà ta uống say bí tỉ, tỉnh lại còn nghĩ người chăm sóc cả đêm là Vân Lập Tân, từ đầu đến cuối không hề biết tình hình thực tế.
Sau khi sự việc xảy ra, Vân Lập Tân lợi dụng vụ bê bối này uy hiếp Cung thị, Cung Dận đang có hôn ước, sao có thể để vụ bê bối này truyền ra ngoài được.
Ông ta chấp nhận điều kiện của Vân Lập Tân, đưa cho Vân Lập.
Tân một trăm năm mươi tỷ.
Không ngờ, ít lâu sau, Lâm Tĩnh Anh có thai.
Vốn Vân Lập Tân muốn hủy đi, từ lúc chuyện đó xảy ra, Vân Lập Tân có khúc mắc với Lâm Tĩnh Anh, không muốn đụng đến bà ta.
Đương nhiên là đứa con trong bụng là của bà ta và Cung D; Sao ông ta có thể khoan dung mà để cho Lâm Tĩnh Anh sinh đứa con của bà ta và người đàn ông khác?
Lâm Tĩnh Anh vì chuyện này mà cãi nhau một trận.
Bà ta không hiểu, mang thai là chuyện vui lớn, sao Vân Lập Tân muốn phá đứa con ruột của bọn họ?
Chuyện cứ luôn căng thẳng như vậy, mãi cho đến một ngày, Lý Uyển Đồng nói với ông ta rằng bà ta cũng có thai.
Lý Uyển Đồng vốn là vũ nữ, tên ban đầu là Lê Tuyết, cũng là người tình bên ngoài của Vân Lập Tân.
‘Vân Lập Tân thấy Lý Uyển Đồng cũng mang Thai, trong lòng nghĩ ra một cách.
Sau khi sinh Vân Ngọc Hân xong, Vân Lập Tân không ly hôn với Lâm Tĩnh Anh như đã hứa.
Mà mang Vân Ngọc Hân quay về nhà họ Vân, nói với Lâm Tĩnh Anh đây là con của bọn họ.
Sao ông ta có thể cưới Lý Uyển Đồng được, lời hứa ban đầu chỉ là hứa suông mà thôi, bà ta là vũ nữ, cưới bà ta để ông ta trở thành trò cười trong giới giàu sang quyền thế à?
Lý Uyển Đồng thấy hy vọng vỡ nát, thất vọng tội Tân.
Bên cạnh ông ta bao nhiêu năm, lại vứt bỏ dễ dàng như vậy sao.
Thế là, mang tất cả vướng mắc nhiều năm giữa bà ta và Vân Lập Tân, oán giận đối với Vân Lập Tân và Lâm Tĩnh Anh trút hết lên người Vân Giai Kỳ.
Lý Uyển Đồng căm thù Vân Giai Kỳ đến tận xương tủy, nguyên nhân từ đã đánh đập hành hạ cô.
Mà Vân Ngọc Hân ở nhà họ Vân lại được cưng chiều hết mực, vì từ đầu Vân Lập Tân đã biết Vân Ngọc Hân mới là con ruột của ông ta.
Đâu biết được nhầm lẫn lớn như vậy.
Nhưng mà bắt đầu sai lầm thì kết quả sai lầm mà thôi.
Mãi đến sau này, vì Vân Ngọc Hân bị bệnh tim, Lâm Tĩnh Anh mới tra ra Vân Ngọc Hân không phải con ruột của bà ta, làm ầm chuyện này lên.
‘Vân Ngọc Hân cũng không ngờ rằng thân thế thật sự của cô ta là như vậy.
“Cha…
Vân Ngọc Hân chật vật ôm ông ta, nước mắt rơi lã chã: “Cha…cha biết bao nhiêu năm nay con trải qua thế nào không? Con rất sợ, con sợ vì con không phải con ruột của cha, nên con sợ một ngày nào đó cha ghét con rồi sẽ đuổi con đi..”
Vân Lập Tân lòng đau như cắt: “Con ngốc, con là con ruột của cha, sao cha lại không cần con được “Hu hu hu, sao cha không nói với con sớm?”
Bao nhiêu năm nay cô ta nơm nớp lo sợ, không ngờ, cô ta mới là con ruột của Vân Lập Tân!
Vân Giai Kỳ mới chính là nghiệt chủng!
Vậy cô ta còn sợ gì nữa.
Cô ta đâu cần sợ có một ngày bị Vân Lập Tân đuổi khỏi nhà?
“Được rồi, đừng khóc nữa, lau nước mắt đi! Ngọc Hân, dù con có làm gì đi nữa, cha mãi mãi đứng về phía của conl”
“Dạ!”
‘Vân Ngọc Hân ngoan ngoãn lau nước mắt, nắm tay Vân Lập Tân đi ra ngoài.
Lâm Tĩnh Anh thấy Vân Ngọc Hân đi ra mà mắt đỏ hoe, lo lắng hỏi: “Ngọc Hân, sao lại khóc vậy?