Chương 147
Dưới gốc cây, Tiểu Vũ Minh vẫn chưa hết hoảng hồn, cậu nhóc này cũng không ngờ rằng vào tình huống vô cùng nguy hiểm, vậy mà Mạn Nhi đã cứu cậu một mạng!
Nếu cô bé không kịp thời làm vậy thì e rằng móng vuốt của con sư tử đã giáng xuống phía sau đầu của cậu rồi, hậu quả thật khó lường.
Sau khi thoát chết, Mạn Nhi bị làm cho khiếp sợ đến đỏ cả đôi mắt, cô nói với Tiểu Vũ Minh: “Anh, mau trèo lên đây!”
“ỪI” Tiểu Vũ Minh đã nhanh chóng trèo lên cây.
Từ trước đến giờ Mạn Nhi sống trong nhung lụa, có lẽ là do bản năng sinh tồn khi đối mặt với nguy hiểm nên vào lúc này theo bản năng đó mà leo lên chỗ cao hơn của cây.
Đôi giày thể thao giảm lên thân cây, những mảnh vụn vỏ cây không ngừng rơi xuống.
Mạn Nhi đã nhanh chóng leo lên được chỗ cao hơn một tí, cô xoay người lại và nói với Tiểu Vũ Minh: “Anh, nhanh lên”
“Ừ”. Tiểu Vũ Minh còn xem là bình tĩnh, rất nhanh đã ôm thật chặt Mạn Nhi vào lòng, toàn thân đang run rẩy.
Dưới gốc cây, con sư tử vẫn đang gào thét một cách thảm thương, nó không ngừng lăn lộn trong bụi cỏ, chiếc đuôi vẫy dữ dội.
Điều này đủ để thấy rõ lúc này nó rất phẫn nộ!
Đột nhiên nó nằm sấp dưới gốc cây không động đậy gì cả.
Một lúc sau, nó đột nhiên vuốt tóc mai, liếm bàn chân to của mình, xoa xoa mặt, tiếp đó liền đứng lên sau khi đã hồi phục.
Con sư tử ngước đầu lên, nó nhanh chóng phát hiện có hai tên nhóc đang ngồi trên cây, nó bỗng nhiên xoay người và đi xa hơn được một chút.
Mạn Nhi thấp giọng hỏi: “Nó đi chưa?”
Bạc Vũ Minh chỉ cảm nhận thấy một trận run chuyển lớn, một số quả dại trên cây cứ rơi xuống liên tục.
Sư tử nhìn chằm chằm họ một cách thèm muốn, lại cố gắng thử trèo lên cây lần nữa.
Mạn Nhi đã không dám nhìn con sư tử nữa rồi.
Đôi mắt của Bạc Vũ Minh nhìn con sư tử có chút sắc bén, nhìn chäảm chằm vào nó mà không chút sợ hãi.
Cậu bé như một chú sư tử mới chào đời, trời sinh đã mang khí chất của một bậc đế vương, cho dù đang trong tình cảnh tuyệt vọng nhất, cậu cũng không hề để lộ một chút sợ hãi nào!
Con sư tử đó bỗng nhiên ngơ ra một lúc, hình như đã bị ánh mắt pha lẫn sự uy nghiêm của Bạc Vũ Minh làm cho khiếp sợ, bất giác mà lùi về sau một bước, quay lại dưới gốc cây, lương tâm bắt đầu cần rứt, nó di chuyển quay thân cây vài vòng và nằm xuống.
Bạc Vũ Minh cúi thấp đầu, nhẹ nhàng chạm vào gáy của Mạn Nhi và nói: “Đừng sợ, có anh đây rồi”
Cậu sẽ bảo vệ cô bé thật tốt.
Suy cho cùng, cậu là anh trai của cô bé mà!
Mạn Nhi ngước đầu lên nhìn Vũ Minh với đôi mắt ngấn lệ, cô bé đã lấy hết can đảm mà trèo xuống cây nhưng lại thấy con sư tử vẫn ở đó mà không đi, làm cho cô bé thật sự lo sợ.
“Làm sao đây? Sẽ có người đến cứu chúng mình đúng không?”
“Đúng vậy”.
“Anh, em sợ lắm… Em có bị nó ăn thịt luôn không?” Mạn Nhi chỉ tưởng tượng một hồi, liền sợ run lên một cách kì lạ!
Bạc Vũ Minh nói: “Sẽ không có chuyện đó đâu, anh sẽ không cho nó ăn thịt em đâu!”
Lời hứa này của anh trai như liều thuốc an thần giúp cho Mạn Nhi dần ổn định hơn.
Người anh trai thế này, khiến cho người ta có cảm giác an toàn đến lạ thường.
Dường như ở bên cạnh cậu ta, bất kì mọi nguy hiểm nào, cô bé cũng không còn sợ hãi như thế nữa!