Chương 1408
Cá đám lập tức ném súng xuống boong tàu, tên cầm đầu bước lên cầu thang giữa khoang thuyền, đưa tay về phía cô khấn thiết nói: “Tới đây!
Cô cứ năm trên này rất nguy hiểm!”
Vân Giai Kỳ rất gầy yếu khiến bọn họ khó tránh lo sợ, gió lớn hơn chút nữa là có thể thổi bay người xuống biển.
Nhìn thấy Vân Giai Kỳ rưng rưng nước mắt, thật sự sợ cô sẩy tay một cái là sẽ rơi xuống dưới Vân Giai Kỳ rất sợ hãi, tất cả nước mắt của cô bị gió biến thối bay đi, nhưng ít nước mắt này lại làm đám đàn ông cao lớn ở đối diện dọa hoảng sợ.
“Vậy… tôi bò qua đó! Các người phải đỡ được tôi”
Vân Giai Kỳ bò một đoạn, rồi lại một đoạn.
Cứ như vậy trong lòng mọi người đều run sợ nhìn cô từng chút một bò trên cầu thang giữa khoang thuyền.
Nhìn cô rất cấn thận, từng li từng tí, hai chân đều run lên.
Vân Giai Kỳ đột nhiên không bò nữa, trong lòng bất chợt khó chịu sợ hãi khóc lớn: “Sợ quát Cao quái Tôi té xuống mất!”
Mọi người: ..° Tên cầm đầu bối rối nói: ‘Không sao cả, cô bò rất tốt, bò rất ổn, từ từ đến đây, không có chuyện gì đâu, cô sẽ không té xuống kia” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Vân Giai Kỳ thấy bọn họ quan tâm mình như vậy, cảm động nói: “Các người thật sự là người tốt! Hu hu hu, các người sợ tôi té xuống, còn khích lệ tôi, cảm ơn các chú!”
Mọi người: “…”
Một người tiến lại gần, híp mắt nói: “Thần kinh của bà Bạc có phải có chút…
Nhìn thì có vẻ cô đang ở độ tuổi đôi mươi nhưng những gì cô nói làm khiến người khác có cảm giác như cô chỉ mới sáu hay bảy tuổi.
“Câm miệng!” Tên cầm đầu liếc cậu ta một cái: “Cái này cậu cũng dám nóï? Cho dù bà Bạc là một cô vợ ngốc… cũng không đến lượt cậu nói!”
Tên cầm đầu buộc một đầu dây thừng an toàn vào người, lại câm đầu dây còn lại, bò lên cầu thang giữa khoang thuyền.
Cô đừng hoảng!”
Tên cầm đầu vừa tiến lại gần Vân Giai Kỳ vừa vỗ về: “Tôi tới cứu côi”
“Cảm ơn! Chú là người tốt”
Tên cầm đầu: Có nên nói là bà Bạc này khá là dễ thương hay không đây?
Anhta đi đến bên cạnh Vân Giai Kỳ, buộc dây thừng lên người cô nói: “Như vậy cô sẽ không rơi xuống dưới nữa”
Tên cầm đầu đưa tay về phía cô: “Näm tay tôi, cô sẽ không thấy sợ nữa Vân Giai Kỳ lập tức ôm chặt chân của anh ta Tên cầm đầu: “…”
Trên boong tàu, mọi người đều toát mồ hôi đầy trán.
Tên cầm đầu kiên nhẫn nói: ‘Cô đừng sợ, trên người cô có buộc dây thừng, nếu cô không may rơi khỏi cầu cũng không cần sợ sẽ rơi xuống biến.”
Vân Giai Kỳ nhìn thấy bản thân được buộc lại cuối cùng cũng thở phào.
Có dây thừng an toàn buộc trên người, cô cũng không quá sợ nữa, thấy tên căm đầu đang đứng trên cầu thang, cô cũng thử đứng dậy, không ngờ cầu thang lại vững vàng hơn cô tưởng.
Tên cầm đầu nói: “Từ từ từng chút một, theo tôi đi qua”
“Được?
Vân Giai Kỳ nắm tay để anh ta dắt đi.
Tên cầm đầu nắm tay cô, từng bước một gian nan cuối cùng cũng đi qua cầu thang giữa khoang thuyền.