Chương 1406
Bạc Tuấn Phong xoay người nhìn lính đánh thuê phía sau, nhíu mày: “Làm sao? Chỉ mời một mình tôi?”
“Đúng vậy.”
Đội trưởng lính đánh thuê phía sau Bạc Tuấn Phong khẩn trương mà nắm lấy cánh tay anh, nói: ‘Bạc gia, đừng đi! Một mình anh đi rất nguy hiểm”
Kỳ Thiên Nam chính là Black Mass, người đàn ông này trước nay luôn là người vô tình, chuyện gì cũng có thể làm được.
Một mình Bạc Tuấn Phong đi, rất nguy hiểm.
Bạc Tuấn Phong nói: “Các người ở chỗ này chờ tôi, tôi sẽ giữ liên lạc.”
“Nhưng mà…
“Không có nhưng mà, ở lại đợi lệnh”
Lính đánh thuê hơi chần chừ, vẫn tiếp nhận lệnh: “Vâng!”
Bạc Tuấn Phong tiến đến cabin.
Trong phòng, Vân Giai Kỳ không khỏi bưồn bực không yên.
Cô ngồi trên giường một lúc rồi lại đứng lên đi đến bên cửa sổ thông với ban công, Căn phòng này rất sang trọng còn hơn khách sạn năm sao, mỗi một đồ vật trang trí ở ‘phòng tổng thống’ trên biển đều lộ rõ sự xa hoa.
‘Phòng tổng thống’ năm ở đầu con tàu, vì vậy ban công hình vòm, đi đến ban công là có thể thu cảnh biển vô tận vào trong tầm mắt.
Trong màn đêm bao la, một mảng đen và sâu thẩm.
Cuối chân trời và phần cuối của biển nối liền với nhau Vân Giai Kỳ vừa đi đến ban công đã nhìn thấy bên ngoài boong tàu, phía đối diện có một chiếc thuyền cực lớn đang thả neo cạnh du thuyền thế kỷ Sovereign.
Hai chiếc thuyền dựng một cầu thang giữa các khoang thuyền, cầu thang giữa các khoang thuyền có thể nối với một chiếc thuyền khác.
Và ban công của phòng này đối diện với cầu thang giữa các khoang thuyền.
Vân Giai Kỳ nhìn thấy cầu thang thì có chút do dự.
Cô do dự việc có nên đi qua cầu thang giữa các khoang thuyền kia đế trốn đi hay không.
Nhưng… có người canh giữ ở ngoài cửa.
Nếu đợi đến lúc tên xấu xa kia quay về, cô chắc chẩn sẽ không có cơ hội Nghĩ vậy, Vân Giai Kỳ lấy hết can đảm nhảy khỏi ban công, rất nhanh cả tay và chân cô đều đáp trên cầu thang giữa các khoang thuyền, vừa bò vừa cúi đầu thì nhìn thấy thừ khiến cô hoảng sợ hét lên một tiếng.
Cầu thang giữa các khoang thuyền vừa dài vừa hẹp, phía dưới cầu thang là mặt biển cách mấy chục mét.
Sóng biển không ngừng nhấp nhô, nếu rơi xuống từ cầu thang giữa các khoang thuyền chắc chn sẽ thịt nát xương tan.
Vân Giai Kỳ sợ độ cao, trên tàu du lịch cao như vậy, cách mặt biển hơn mười tâng.
Giống như giữa hai tòa cao ốc dựng lên một chiếc thang mây, một đội lính đánh thuê được huấn luyện bài bản có lẽ sẽ thuận lợi qua được, nhưng đây là lần đầu tiên Vân Giai Kỳ bò trên này, đã bị cảnh tượng bên dưới khoang thuyền hù cho sợ đến mềm nhũn chân.
“Cao quá…” Cô vô cùng không ổn sụt sịt mũi một cái muốn quay trở lại nhưng không nhìn thấy phía sau, đang trên cầu không thể quay đầu chỉ có thể đi thẳng không thể lùi về sau.
“A tôi sợ… cứu tôi với! Ai tới cứu tôi với? Chú cảnh sát! Chú cảnh sát…
“Ai đang ở đó?”
Người tuần tra trên chiếc thuyền đối diện đã nhận ra tiếng động khác thường, Bọn họ đi về phía cầu thang giữa khoang thuyền, kinh ngạc trợn tròn mắt.
Chỉ thấy một cô gái tay trói gà không chặt bò trên cầu đang hoảng sợ đến run lẩy bẩy, ôm chặt lấy cầu thang không dám cử động Vân Giai Kỳ ngấng đầu nhìn thấy ở đối diện có rất nhiều người thì càng sợ thêm đến mức tê tái da đầu Cô nhìn những người ở đối diện vũ trang đầy đủ, trên người còn mang theo súng, càng thêm đáng sợ, khao khát muốn quay trở về.