Chương 139
Cô giáo cũng lên tiếng: “Đúng vậy đó, cậu chủ Vũ Minh, mẹ của em cũng đã đến đây rồi, chi bằng để cô ấy lái xe đưa em đi chơi thì càng vui vẻ hơn có phải không?”
Tiểu Vũ Minh không tự nhiên quay mặt sang một bên.
Cô ta mới không phải mẹ của cậu!
Vân Ngọc Hân nhẹ nhàng kéo cánh tay nho nhỏ của cậu bé rồi nói: “Vũ Minh, con ngồi xe của mẹ nhé được không? Mẹ đưa con đi chơi: Nhóc Vũ Minh vẫn không nói chuyện, nhưng lần này cậu bé không còn biểu hiện kháng cự như trước.
Cậu bé quan tâm đến hoạt động dã ngoại lần này một phần vì muốn cùng Mạn Nhi chơi đùa.
Phần còn lại chính là vì khu mãnh thú.
‘Vân Ngọc Hân thấy cậu không còn kháng cự nữa, quay người qua nắm lấy tay cậu rồi mở cửa xe, nhóc Vũ Minh hơi do dự trong giây lát bèn lên xe.
Vân Ngọc Hân không vội đóng cửa xe lại mà lại bước đến trước mặt cô giáo, cùng cô giáo trò chuyện đôi câu.
Các bạn nhỏ đứng xếp hàng ríu rít không ngớt.
Nhóc Vũ Minh nhìn về phía Mạn Nhi, bỗng nhiên vẫy tay với cô bé.
Mạn Nhi đeo chiếc cặp nhỏ, nhân lúc cô giáo không chú ý liền chạy đến phía cậu: “Anh, anh không đi với em à?”
“Lên xe”
Nhóc Vũ Minh đưa tay vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình: “Chúng ta cùng đi”
Mạn Nhi khe khẽ hỏi: “Lỡ như bị cô giáo phát hiện thì làm thế nào?”
Vũ Minh mỉm cười: “Đừng sợ, anh bảo vệ em”
Mạn Nhi thè lưỡi, quay lại nhìn về phía cô giáo, thấy cô ấy đang trò chuyện với Vân Ngọc Hân nên không chú ý đến mình, thế là cô bé lén lút trèo lên xe rồi đóng cửa lại.
“Mẹ Vũ Minh à, vất vả cho chị rồi ‘Vân Ngọc Hân ưu nhã mỉm cười: “Không có gì, dịp hiếm hoi thế này, tôi cũng muốn dành thời gian ở bên con trai mình”
Cô giáo nghe vậy thì vô cùng hâm mộ: “Vũ Minh ở trên lớp là một đứa bé rất được yêu mến, mẹ Vũ Minh quả thực rất tài giỏi mới có thể nuôi dạy được đứa con trai như vậy”
Ngừng lại một chút, cô tiếp tục khen ngợi lấy lòng: “Đứa bé Vũ Minh này lớn lên trông giống cô thật, cô xinh đẹp thế này, ngoại hình cậu bé xuất sắc như vậy cũng không có gì ngạc nhiên”
Nụ cười trên mặt Vân Ngọc Hân chợt cứng đờ.
Cô ta sao có thể không nghe ra được lời xu nịnh này chứ.
Đổi lại là trước kia, nói không chừng cô ta còn có thể tin là thật, thế nhưng bây giờ sẽ không.
Vũ Minh không phải do cô ta sinh, sao lại giống cô ta được chứ?
Nụ cười của Vân Ngọc Hân nhạt đi vài phần: “Vậy sao? Mọi người đều nói Vũ Minh trông giống chồng chưa cưới của tôi”
“Bé trai lớn lên đều giống mẹ, chờ sau khi lớn lên rồi thì có thể thấy rõ đấy”
“Ồ, như vậy à” Vân Ngọc Hân cười lạnh trong lòng.
Sau khi lớn lên?
Chỉ sợ không có cơ hội này!
Vân Ngọc Hân quay lại xe. Những người khác không chú ý đến, nhưng cô ta đã thấy Vân Mạn Nhi trèo lên xe.
Điều này dĩ nhiên cũng nằm trong dự đoán của cô ta.
Hôm nay đến đây hoàn toàn không uổng công chút nào.
Vân Ngọc Hân tạm thời vờ như không nhìn thấy gì, tự mình thắt dây an toàn rồi hỏi Bạc Vũ Minh: “Vũ Minh, con thắt dây an toàn chưa, ngồi vững rồi chứ?”
Cô ta vừa dứt lời, Mạn Nhi ngồi ở ghế sau mới từ trong lòng Vũ Minh thò đầu ra, ánh mắt tò mò quan sát Vân Ngọc Hân.
Ngay lúc cô bé nhìn về phía Vân Ngọc Hân, người phụ nữ trong kính chiếu hậu lạnh lùng liếc về phía cô bé.
Mạn Nhi quả thật bị sự thâm độc của Vân Ngọc Hân làm giật mình.
Người phụ nữ này là ai vậy, ánh mắt cô ta thật sự khiến người ta hoảng sợ. Nó tựa như bộ dạng lúc rắn độc phun lưỡi ra.
‘Vân Ngọc Hân giả vờ như vừa phát hiện ra cô bé, có chút ngoài ý muốn lên tiếng: “Ơ? Đây không phải Mạn Nhi sao? Sao con cũng lên xe rồi?”