Truyện Dụ Dỗ Đại Luật Sư - Hoắc Anh Tuấn - Khương Tuyết Nhu

Chương 969




Chương 969: Mang thai con của anh

“Đem quần áo ở đây mặc vào, anh đi làm bữa sáng cho em”

Hoäc Anh Tuấn xoay người đi ra ngoài cửa.

Khương Tuyết Nhu nằm trên giường thất thần một lát, sau đó mới chậm rãi đứng dậy đi tắm rửa.

Cho đến khi nước nóng phun lên người, cô vẫn không thể tin nối.

Lần đầu tiên của Hoắc Anh Tuấn là cho cô?

Có chút không thể tin được.

Sau khi tắm xong, cô mặc một chiếc quần jean mới và áo phông trắng, mặc dù không phải là kiểu dáng xa xỉ, nhưng mặc lên rất thoải mái, chẳng qua là không thể che dấu hôn trên cổ và xương quai xanh.

Cô suy nghĩ một lúc, dù sao cô cũng không biết ai ở trên đảo, cũng không quan tâm lắm.

Việc cấp bách nhất bây giờ là cô phải tìm biện pháp để xem mình đang ở đâu, sau đó liên lạc với người bên ngoài.

Cô không có mặt mũi nào để liên lạc với Lương Duy Phong, chỉ có thể liên lạc với Lục Lực Dương và Lương Vũ.

Sau khi bước ra khỏi phòng, một người giúp việc da đen bước tới, cô hỏi mượn điện thoại di động của cô ấy, sau đó phát hiện không cùng ngôn ngữ, thậm chí đối phương cũng không thể nói tiếng Anh, không còn cách nào khác cô đành phải ra dấu bằng cử chỉ.

Cuối cùng cô ấy cũng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, Khương.

Tuyết Nhu ngẩn người, thế mà vẫn còn người sử dụng loại điện thoại lỗi thời này, hơn nữa trên điện thoại còn có mấy dòng chữ cô chưa từng thấy qua, cô xem cái gì cũng không hiểu, huống chỉ là một cái máy hoàn toàn không tải được các app xã giao thường dùng.

Sau đó, cô hỏi vài người giúp việc khác cũng vẫn như thế.

Cuối cùng thì cô cũng tuyệt vọng, đây rốt cuộc là nơi quỷ quái gì vậy?

Sau khi bước xuống cầu thang một cách thất vọng, Hoäc Anh Tuấn đeo tạp đề bưng bữa sáng bước ra khỏi phòng bếp.

Cô nhìn lướt qua, trên bàn có trứng luộc, sữa, bánh mì sandwich, salad rau quả và nhiều loại trái cây tươi.

“Trước kia em dùng kỹ năng nấu ăn để bắt lấy dạ dày anh, cũng bắt được trái tim của anh, sau này anh cũng dùng kỹ năng nấu ăn đế chuộc lại trái tim của em một lần nữa”

Hoäc Anh Tuấn cởi tạp đề đặt sang một bên, hôm nay anh mặc: chiếc áo phông trắng gần giống màu áo của cô, thân dưới cũng là quần bò, mái tóc lười biếng rũ xuống trán, trông anh giống như một thiếu niên mới lớn, khí thế sắc bén trên người cũng đã thu liễm hết thảy.

Khương Tuyết Nhu không nói gì, anh đây hẳn là đang mặc quần áo đôi với chính mình.

Nếu không phải cô không có quần áo để mặc, cô sẽ trực tiếp cởi bỏ toàn bộ.

“Quên đi, chỉ là kỹ năng nấu nướng của anh, tôi không tin là anh làm ra những thứ này” Khương Tuyết Nhu hừ lạnh.

“Thực sự do anh làm, mấy hôm trước anh đã tìm một đầu bếp để học. Trước kia đều là em làm cho anh ăn, về sau anh sẽ làm cho em, không tin em nhìn tay của anh..” Hoäc Anh Tuấn duỗi mười ngón tay ra.

‘Vốn dĩ ban đầu ngón tay rất sạch sẽ, nhưng bây giờ có vài vết dao, trên bàn tay còn có một lớp mỏng vết chai.

“Đau quá” Lông mi đen nhánh của Hoắc Anh Tuấn chớp chớp nhìn cô, phối hợp với khuôn mặt tuấn tú chói mắt của anh, e rắng bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ mềm lòng.

Nhưng Khương Tuyết Nhu đối mặt với anh thì không biết mềm lòng là gì: “Một người đàn ông cao lớn động một tí đã nói đau, có biết xấu hổ hay không, Duy Phong sẽ không như vậy”

Hoắc Anh Tuấn: “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.