Truyện Dụ Dỗ Đại Luật Sư - Hoắc Anh Tuấn - Khương Tuyết Nhu

Chương 747: Bác đã nhìn cơ thể của dì thì phải chịu trách nhiệm đi, nếu không bác chính là đồ lưu ma




Sau khi cô rời đi không bao lâu, Hiểu Khuê nhét một tấm thẻ vào tay của Hiểu Lãnh: “Đây là hình của người bố cặn bã đó, cầm lấy, muốn làm gì thì làm, tùy tiện giày vò nó đi, em cũng có một tấm, cái này là của ôn nội đưa cho em”

“Anh không cần” Hiểu Lãnh đẩy tấm ảnh trở lại tay của em gái, nhắc nhở cô nhóc: “Khương Hiểu Khuê, không phải em muốn mẹ và người bố cặn bã đó quay lại với nhau đó chứ?”

Hai con người của Hiểu Khuê chợt lóe lên tia sáng chột dạ: “Thực ra thì... Người bố cặn bã đó ngoài còn đẹp trai hơn cả trong hình, đi ra ngoài ít nhất là rất có mặt mũi...”

Mặt mày Hiểu Lãnh tối sầm lại, cậu biết mà, cô em gái nhà cậu không đáng tin một chút nào hết: “Có thể em đã quên nên anh sẽ nhắc lại để em nhớ, người đàn ông đó muốn kết hôn với người phụ nữ khác, ông ta là một tên cặn bã, nếu không phải trước đây mẹ luôn bảo vệ chúng ta thì khả năng cao là chúng ta không thể đến với thế giới này rồi.”

Hiểu Khuê lập tức trầm mặc.

“Với lại, em đã quên chú Lương mấy năm nay đối xử với chúng ta tốt như thế nào rồi sao?” Hiểu Lãnh tức giận nhắc nhở: “Chú Lương vẫn luôn yên lặng ở đó chờ đợi mẹ chúng ta.”

“Được rồi, được rồi, em không tác hợp cho bọn họ nữa là được” Hiểu Khuê cúi đầu.

Ở vườn trẻ, nội dung trọng tâm ngày hôm nay mà cô giáo dạy cho các bé chính là: Không được để người khác động vào cơ thể mình.

Cô giáo nghiêm túc nói: “Các bạn nhỏ, nếu như có người lạ muốn sờ mặt, sờ mông hoặc là sờ ngực chúng ta thì tuyệt đối không được để họ chạm vào những chỗ đó, hơn nữa không được cải quần áo ở trước mặt người lạ, thân thể của chúng ta là nơi bí mật, không thể để cho người khác nhìn”.

Hiểu Khuê sau khi nghe xong thì nhắn chặt đôi lông mày lại, cuối cùng cô nhóc giơ cánh tay bé xíu của mình lên hỏi: “Cô ơi, vậy nếu bị người khác nhìn thấy cơ thể trần trụi của mình thì phải làm sao ạ?”

“Nếu là người lạ chúng ta có thể bảo cảnh sát” Cô giáo vô cùng nghiêm túc mà nói.

“Vậy nếu như không phải người lạ thì sao ạ?” Hiểu Khuê vô cùng khó nghĩ: “Là bác nhìn cơ thể của dì..”

Cô giáo: "..”

“Khụ khụ..” Cô giáo mất nửa ngày mới lấy lại được tinh thần, nhắm mắt nói: “Nếu là như vậy thì phải chịu trách nhiệm, một bạn trai nhìn thấy cơ thể của bạn gái sẽ phải chịu trách nhiệm với bạn gái đó, hai người sẽ phải kết hôn, nếu không thì đó chính là trò lưu manh”

Hiểu Khuê khù khờ, cái hiểu cái không. Thảo nào tối hôm qua mẹ lại tức giận như vậy, thì ra là bác giở trò lưu manh.

Vì vậy sau khi tan học, Hiểu Khuê tìm cô giáo mượn điện thoại, gọi cho Hoắc Anh Tuấn: “Bác ơi, con đang ở vườn trẻ”

“Ừm, con đã quen với lớp mẫu giáo chưa?” Hoắc Anh Tuấn dịu dàng nói.

“Đã quen rồi ạ, con rất thích, bác à, hôm nay cô giáo Thiên đã dạy con một bài học, bạn trai nếu nhìn cơ thể của bạn gái thì phải chịu trách nhiệm với bạn gái đó, phải kết hôn với nhau” Hiểu Khuê vô cùng nghiêm túc mà nói: “Tối hôm qua bác đã nhìn cơ thể của dì Khương”

Hoắc Anh Tuấn: "..”.

“Bác đừng cho là con không biết, tối hôm qua dì Khương kể cho con nghe hết rồi, cô giáo còn. nói, nếu bạn trai mà không chịu trách nhiệm với bạn gái thì chính là đang giở trò lưu manh.”

Hiểu Khuê nói xong liền cúp điện thoại.

Trong phòng làm việc, khuôn mặt tuấn tú lúc nào cũng một vẻ lạnh lùng của Hoắc Anh Tuấn bỗng chốc đỏ bừng, nóng hừng hực.

Anh thật không ngờ tới việc bản thân sẽ bị một cô nhóc xấu xa dạy dỗ.

Anh xoay xoay chiếc điện thoại trong tay, trong đầu hiện lên những hình ảnh tối ngày hôm qua, trong lòng bỗng nhiên ngứa ngáy khó chịu, thật sự muốn nghe giọng của người phụ nữ Khương Tuyết Nhu đó.

Anh do dự một chút, sau đó cũng quyết định nhấn gọi dãy số của Khương Tuyết Nhu.

“Tổng giám đốc Hoắc, có việc gì sao?” Giọng nói như đang giải quyết công việc của người phụ nữ truyền tới.

Không hiểu sao anh lại cảm thấy khó chịu: “Buổi sáng cô cho tôi uống thuốc gì thế, tôi cảm thấy khá hơn nhiều rồi.”

“Chính là Cephalosporins và rễ chàm”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.