“Này anh, đây là kiến thức cơ bản, nếu anh không để ý tới dạ dày, vậy thì bây giờ tôi lấy thuốc cho anh” Khương Tuyết Nhu bị dáng vẻ mặt dày vô sỉ của anh làm cho hết chỗ nói.
“Thừa nhận quan tâm tôi khó đến vậy sao?” Hoắc Anh Tuấn lại nói với vẻ chắc chắn.
“Vậy tôi thừa nhận rồi thì sao, anh này, cả thế giới này đều biết anh sắp kết hôn rồi, cậu chủ Hoắc sẽ vì tôi mà từ bỏ vị hôn thê thanh mai trúc mã kia à?”.
Khương Tuyết Nhu nói một câu đầy mỉa mai, sau đó đi vào nhà bếp.
Hoắc Anh Tuấn im lặng nhìn bóng lưng cô với vẻ phức tạp.
Tuy rằng biết bản thân mình đã động lòng với cô từ lâu, nhưng anh thừa nhận tâm từ đó hoàn toàn không đủ để khiến anh buông bỏ tình cảm với Nhạc Hạ Thu.
Nhưng tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm qua khiến anh phải thay đổi cách nhìn với Nhạc Hạ Thu.
Có lẽ Hạ Nhạc Nhạc không hề lương thiện như anh tưởng tượng, Khương Tuyết Nhu cũng không xấu xa như anh nghĩ.
Một bát mỳ nóng thanh đạm nấu rất nhanh, chưa tới mười phút là xong rồi.
Hoắc Anh Tuấn chỉ mất vài phút đã xử lý xong tô mỳ, rõ ràng là một bát mỳ rất bình thường nhưng từ tay cô làm ra lại mang tới một hương vị rất đặc biệt.
Giống như là cho dù bất cứ khi nào anh ở chỗ của cô đều có khẩu vị rất tốt.
Sau khi ăn xong, một ly nước ấm và gói thuốc cảm cúm đã được đặt sẵn trước mặt anh.
“Cô không giúp tôi pha thuốc sao?” Hoắc Anh Tuấn nhướng mày, dáng vẻ hệt như một đứa bé không thoải mái không muốn cử động.
“Số điện thoại của Nhạc Hạ Thu là bao nhiêu, tôi gọi điện thoại bảo cô ta pha thuốc cho anh được không?” Khương Tuyết Nhu lấy điện thoại di động ra, chưa từng thấy qua người đàn ông nào được đằng chân lân đằng đầu như anh.
Hoặc Anh Tuấn yên lặng đứng dậy tự mình pha thuốc, dáng vẻ yếu ớt, khuôn mặt tái nhợt trông vô cùng đáng thương.
Khoảng hai mươi phút sau, trong phòng ngủ truyền tới tiếng khóc nức nở của Hiểu Khê.
Khương Tuyết Nhu lập tức chạy vào, không lâu sau, Hiểu Khê không khóc nữa, còn bật cười vui vẻ.
Hoắc Anh Tuấn đi tới cửa, nhìn trên giường, thấy Khương Tuyết Nhu đang tết tóc cho Hiểu Khê, không lâu sau đã ăn diện cho Hiểu Khê như một cô công chúa nhỏ, vô cùng xinh đẹp.
Nơi sâu thẳm trong trái tim anh đột nhiên xoẹt qua một dòng nước ấm.
Sáng sớm như vậy, khiến anh đột nhiên có cảm giác một nhà ba người thật hạnh phúc.
Chì là chỉ trong chốc lát, bên ngoài lại truyền tới tiếng chuông cửa.
Ngôn Minh Hạo cung kính đứng ở cửa: “Anh Hoắc, tôi nghe cô Khương nói anh không thoải mái nên tới đón anh tới bệnh viện”
Vẻ mặt Hoắc Anh Tuấn trầm xuống.
Anh vô thức quay đầu nhìn Hiểu Khê và Khương Tuyết Nhu đang đi ra: “Cô gọi điện cho Ngôn Minh Hạo?
“Không thì sao, tôi rất bận, không có nhiều thời gian để chăm sóc anh, hơn nữa, chúng ta cũng không có quan hệ gì mà”
Khương Tuyết Nhu vừa nói vừa bưng bữa sáng tới cho Hiểu Khê.
Hiểu Khê có hoành thành, cháo bát bảo, trứng gà.
Nghĩ lại mình chỉ có bát mì suông.
Hoắc Anh Tuấn lại một lần nữa cảm thấy mình bị đối xử tệ bạc.
“Bác này, nghe nói bác bị cảm rồi, bác mau đi bệnh viện đi” Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt đồng cảm: “Lát nữa bố sẽ tới đón con, đưa con đi vườn trẻ”
“Vườn trẻ?” Hoắc