“Con cũng nhìn ra sao?”
Hoắc Nhã Lam cười khổ một tiếng: “Hoắc Phong Lang, con cảm thấy bố của con là hạng người như thế nào?”
Hoắc Phong Lang mở miệng nhưng sau đó cũng không biết nói như thế nào.
Ba năm trước đây, ảnh tâm thần của Hoắc Anh Tuấn bị chụp truyền ra ngoài, tất cả mọi người đều nghi ngờ anh ta nhưng mà chỉ có anh ta biết là mình trong sạch.
Về sau khi biết được tin tức là nhà họ Sở ở bên kia truyền đi thì anh ta liền biết rõ là do Sở Minh Khôi làm.
Người bố kia của anh ta nhìn qua thì rất tao nhã, một bộ dáng không màng thế sự, nhưng mà đằng sau thì không nhất định là như vậy.
Chỉ tiếc là cho dù anh ta có nói như thế nào thì Sở Minh Khôi cũng không bao giờ trả lời anh ta một câu nào.
Những năm này, anh ta ở Hoắc Thị làm việc, nhưng mà Sở Minh Khôi cũng chưa từng hỏi thăm anh ta, giúp đỡ anh ta, thời gian của ông ta ở bên cạnh anh ta còn ít hơn thời gian
bên cạnh Sở Văn Khiêm kia.
Mỗi lần đến nhà họ Sở thì người ở bên đó đối xử với anh ta cũng rất tốt, nhưng có lần chú hai nhà họ Sở có dự án mới, anh ta thấy có hứng thú, muốn mua cổ phần, nhưng chú hai họ Sở lại lấy cớ từ chối nói rằng dự án này không mang lại nhiều lợi nhuận cho bản thân cho nên đã được để lại cho người khác.
Nhưng mà về sau anh ta mới biết được là chủ hai nhà họ Sở căn bản không không thuê người ngoài mà là để cho một đứa cháu bên nhà vợ mình đầu tư cổ phần.
Một đứa cháu ruột còn không bằng một đứa cháu trai bên nhà vợ.
Còn có thời điểm khi anh ta còn nhỏ, lúc đi đến nhà họ Sở mừng năm mới thì rõ ràng nhìn thấy ở trong túi áo của bà nội có cái kẹo mà anh ta rất thích ăn, khi anh ta muốn xin thì bà nội lại bảo là không có, sau đó vụng trộm đưa cho Sở Văn Khiêm.
Rõ ràng là anh ta cũng là cháu trai.
Về sau anh ta cũng từ từ nhận ra nguyên nhân là mình mang họ Hoắc.
Cho nên vào những năm này, mặc dù nhà họ Sở đã nhảy lên thành gia tộc đứng thứ hai nước Nguyệt Hàn thì anh ta cũng không quá thân cận với nhà họ Sở.
“Mẹ, con thực sự là con ruột của bố sao?”
Bất thình lình anh ta bỗng nhiên hỏi một câu.
Hoắc Nhã Lam sửng sốt một chút sau đó trầm mặt nói: “Nếu con không phải con trai của bố mình thì là con của ai, chẳng lẽ là mẹ con ở bên ngoài ngoại tình sao?”
“Con cũng không có ý này, được rồi chỉ là con tùy tiện hỏi một chút mà thôi.”
Hoắc Phong Lang nói xong cũng rời đi.
Hoắc Nhã Lam thất thần không khỏi nhớ đến một số chuyện lúc trước.
Vào ngày đó khi bà ấy mang thai Hoắc Phong Lang cũng là lúc ly hôn với Lục Minh Anh không bao lâu, lúc đó tâm tình của bà ấy cũng không tốt lắm, uống nhiều rượu, về sau là Sở Minh Khôi đưa bà ấy về nhà, bất tri bất giác hai người xảy ra quan hệ với nhau.
Tập đoàn Hoắc Thi.
Hoắc Anh Tuấn vừa kết thúc cuộc họp xong cầm lấy điện thoại thì nhìn thấy bốn cuộc gọi nhỡ của bà cụ nhà họ Hoắc.
Anh gọi lại, bà cụ nhà họ Hoắc lập tức mắng: “Có phải là cháu còn đang vui đùa với cô gái Nhạc Hạ Thu bên kia hay không, ngay cả điện thoại của bà cũng không nhận?”
"Cháu đang họp” Hoắc Anh Tuấn bất đắc dĩ giải thích.
“Được rồi, sau khi xong việc thì cháu quay trở về biệt thự một chuyến, tối nay ở biệt thự có tổ chức tiệc, mẹ của cháu nói với cháu chưa?”
Hoắc Phong Lang có con gái ở bên ngoài cho nên chắc chắn là Khương Tuyết Nhu sẽ không cân nhắc anh ta nữa.
“Trước kia là con gái ở bên ngoài còn bây giờ chính thức là công chúa nhỏ của nhà họ Hoắc, hơn nữa cũng chính là công chúa nhỏ nhất”