Lúc này, ánh nắng chiều lười biếng chiếu vào dáng người ưu nhã của Khương Tuyết Nhu.
Cô nghiêng người, khóe miệng cong lên một nụ cười dịu dàng, ngay cả giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Được, tớ tới đón cậu”
Đôi mắt Lư Hồng Khoa sáng lên, sau khi cô ngắt điện thoại, cẩn thận dò hỏi: “Chủ tịch Khương, cô yêu đương rồi sao?”
Khương Tuyết Nhu sửng sốt, tâm trạng không tồi, nhướng mày nói: “Sắp rồi.”
Cái gì gọi là sắp rồi. Ý là có người đang theo đuổi chủ tịch Khương sao? Chín giờ tối. Một chiếc máy bay từ nước Miên hạ cánh ở sân bay.
Khương Tuyết Nhu đợi chừng mười phút bèn thấy Lâm Minh Kiều dắt theo hai đứa trẻ đi ra.
Khương Hiểu Lãnh mặc chiếc áo sơ mi màu lam, tuy rằng dáng người nhỏ bé nhưng khuôn mặt đáng yêu, điển trai lại khiến người đi qua không khỏi ngoái đầu nhìn.
Mà Khương Hiểu Khuê lại ngồi ở trên hành lý, khuôn mặt nhỏ đeo khẩu trang, hai bím tóc nhỏ lắc lư, trông vô cùng đáng yêu.
Khi hai đứa trẻ nhìn thấy Khương Tuyết Nhu, Hiểu Khuê lập tức nhảy xuống khởi hành lý, kích động chạy về phía Khương Tuyết Nhu.
“Mẹ ơi, mẹ ơi.” Hiểu Khuê bổ nhào vào lòng Khương Tuyết Nhu, mùi sữa nồng nàn ập tới.
Trái tim Khương Tuyết Nhu mềm nhũn, nước mắt suýt chút nữa thì rơi ra, từ sau khi sinh con chưa bao giờ cô phải xa cách hai đứa trẻ lâu như vậy.
“Mẹ ơi” Khương Hiểu Lãnh có chút kiềm chế, nhưng vành mắt vẫn nhịn không được mà đỏ lên.
“Bảo bối, tới đây” Khương Tuyết Nhu giang hai tay, một trái một phải ôm lấy hai đứa trẻ.
“Minh Kiều, là cô sao?” Giọng nói này, cho dù đã qua ba năm nhưng cô ấy vẫn còn nhớ rõ.
Lâm Minh Kiều quay đầu, Giang Quý Dương và Tân Giai Linh cũng đang đi tới từ cửa ra.
Xa cách ba năm, Giang Quý Dương thoạt nhìn chín chắn hơn rất nhiều, chỉ là đường nét rõ ràng, quai hàm gầy hơn, mặc quần tây giản dị kết hợp với áo len khiến toàn thân không dịu dàng ưu nhã như trước nữa mà răng thêm vài phần sắc bén.
Mà Tân Giai Linh lại không thay đổi nhiều lắm, áo len trắng kết hợp với váy dài qua gối, hai tay khoác lấy tay Giang Quý Dương, dáng vẻ hai người thân mật, một đen một trắng, vừa nhìn đã thấy giống một đôi tình nhân.
Nhưng lúc này Giang Quý Dương như đã quên mất Tân Giai Linh ở bên cạnh, chỉ chăm chú nhìn Lâm Minh Kiều không chớp mắt.
Cả người cô ấy mặc một chiếc quần jean màu xanh lam nhạt bó sát làm tôn lên đôi chân thẳng tắp, áo thun màu cam đơn giản có một nút thắt ở eo, để lộ ra vòng eo nhỏ nhắn của cô ấy.. Làn da sáng mịn như bò sữa, tóc rẽ ngôi, lộ ra gương mặt tinh tế, đôi mắt long lanh, to tròn, sáng ngời như con lai.