Truyện Dụ Dỗ Đại Luật Sư - Hoắc Anh Tuấn - Khương Tuyết Nhu

Chương 643




Chương 643: Bồi thường

“Sẽ không.

Hoắc Anh Tuấn trong lòng thở dài.

Sau khi tài xế đưa Nhạc Hạ Thu trở về biệt thự, anh liền tới tập đoàn, Mấy ngày nay nằm viện làm chậm trễ không ít chuyện làm ăn.

Nhưng vừa mới lên xe, bỗng nhiên nhận được điện thoại của cảnh sát: “Tổng giám đốc Hoắc, xin lỗi, tình huống có biến đổi, anh tới trụ sở cảnh sát một chuyến”

Một giờ sau.

Hoắc Anh Tuấn xuất hiện ở trong trụ sở cảnh sát.

Ghế ngồi bên ngoài trụ sở cảnh sát, Khương Tuyết Nhu đã chơi game xong, cô không trang điểm, hoàn toàn không trang điểm, tóc búi cao trên đầu, khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp sạch sẽ giống như một sinh viên thuần khiết vô hại.

Nhưng hình dáng lúc cô nổi điên cướp tay lái của anh, Hoắc Anh Tuấn đến bây giờ đều nhớ, nhất là anh khi đó…

Chết tiệt, đau mất mấy ngày.

“Hi, nhanh như vậy chúng ta lại gặp mặt!” Khương Tuyết Nhu cười híp mắt khoát tay.

“Em muốn làm cái gì?” Hoắc Anh Tuấn sãi bước đi tới.

Cảnh sát liền bật ghi âm, tiếng hai người phát sinh tranh chấp trong xe vang lên.

Hoắc Anh Tuấn xanh cả mặt, người phụ nữ này lại còn ghi âm lại lúc đó?

Cảnh sát nói: “Xin lỗi, tổng giám đốc Hoắc, tôi muốn nhắc nhở anh một chút, file ghi âm này giống như anh muốn bắt cóc cô Khương đây, hơn nữa còn muốn giam lỏng cô ấy, cô Khương cướp tay lái, có thể coi như là tự vệ, không cấu thành phạm tội”

Hoắc Anh Tuấn: “.”

“Ngược lại, tôi còn có thể cáo anh muốn bắt cóc tôi.” Khương Tuyết Nhu nhe răng cười một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng tinh: “Đúng rồi, tôi còn tố cáo anh khi lái xe ném đồ qua cửa sổ.”

“Ném cái gì?” Hoắc Anh Tuấn không phản ứng kịp.

“Giày của tôi.” Khương Tuyết Nhu đưa chân giơ lên, cô hôm nay đi một đôi giày cao gót nhỏ. Phần quai mảnh xuyên qua mắt cá và mu bàn chân trắng nõn, ngón chân thanh tú như chồi non. Đầu ngón chân điểm màu rượu đỏ, hấp dẫn mười phần, khiến đàn ông trong lòng ngứa ngáy.

Hoắc Anh Tuấn hoảng hốt ngần người.

Một lát sau, nhớ tới mình còn đang tức giận, anh nhìn Khương Tuyết Nhu

Chút chuyện nhỏ này mà cũng nhảy ra tới tố cáo, đúng là bụng dạ đàn bà thật hẹp hòi.

Cảnh sát ho nhẹ một tiếng: “Cô ấy bảo là cảnh sát giao thông, dựa theo luật giao thông, đi xe mà ném đồ qua cửa sổ. Chủ xe sẽ trừ hai điểm và bị phạt sáu triệu

Hoắc Anh Tuấn: ““

“Được rồi, chuyện này hai vị từ từ về nhà thảo luận” Cảnh sát chỉ muốn đuổi hai ông lớn này đi.

“Chờ một chút, anh ta còn không có bồi thường tôi tiền thuốc thang” Khương Tuyết Nhu đưa ngón tay xinh đẹp gạt gạt màn hình điện thoại rồi đưa tới trước mặt cảnh sát: “Lần này nhập viện chữa trị hết tổng cộng mười chín triệu tám trăm nghìn.”

Cảnh sát nhức đầu: “Vụ án này không dễ xét xử, nếu còn tranh chấp thì có thể kháng cáo, nhưng tôi sợ mời luật sư thì số tiền còn hơn số tiền này. Tôi đề nghị hai người nên thương lượng bồi thường”

“Được, chỉ cần tổng giám đốc Hoắc đồng ý” Khương Tuyết Nhu cười híp mắt nhìn Hoắc Anh Tuấn, bộ dáng giống như một con cáo nhỏ giảo hoạt khiến lòng anh ngứa ngáy muốn đánh mấy phát vào mông.

“Tiền chẳng qua là chuyện nhỏ, nhưng mà tôi dựa vào cái gì phải trả cô.” Hoắc Anh Tuấn hừ lạnh nói.

“Vậy tôi không thể làm gì khác hơn là đem file ghi âm này phát đi, để cho người nghe biết chúng ta chẳng những không ly dị, anh còn muốn giam lỏng tôi, cũng thú vị đó chứ.” Khương Tuyết Nhu giống như là đã đoán trước được rồi vậy.

Hoắc Anh Tuấn chỉ cảm thấy đầu mình không dễ gì khỏi đau thì bây giờ lại đau: “Khương Tuyết Nhu, cô trừ uy hiếp tôi ra còn biết cái gì nữa?”

“Tôi còn biết rất nhiều thứ. Anh có muốn biết hay không?” Đôi môi hồng của Khương Tuyết Nhu hơi mím lại, đôi mắt dí dỏm nhìn anh chớp chớp mập mờ.

Bất ngờ không kịp đề phòng Hoắc Anh Tuấn cả khuôn mặt đều tối đen lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.