Truyện Dụ Dỗ Đại Luật Sư - Hoắc Anh Tuấn - Khương Tuyết Nhu

Chương 541-550




Chương 541: Cái giá phải trả cho việc khi dễ Hoắc phu nhân

Coi như là hận Nhạc Hoàng Bách, nhưng người cũng đã chết hết, còn so đo những thứ kia làm gì.

Một gương mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn càng ngày càng u ám, anh mặt không cảm giác nhìn về phía Nhạc Hạ Thu, Nhạc Trạch Đàm cũng được đi, người cặn bã như anh ta đúng là ngấm vào đến trong xương, nhưng không nghĩ tới Nhạc Hạ Thu lại cũng sẽ nói láo giúp Nhạc Trạch Đàm, anh thiếu chút nữa thì hiểu lầm.

“Anh Tuấn, tôi thay mặt anh tôi nói xin lỗi với Cô Khương bọn họ có được không “Nhạc Hạ Thu trong lòng luống cuống hạ giọng, rất nhanh liền tĩnh táo lại cười khổ: “Trạch Đàm anh ấy vẫn là tính tính như thế này, tôi cùng đã sớm nói với anh ấy chuyện với Hoắc Anh Tuấn đã là không thể, nhưng mà anh ấy luôn là không nghe, tôi cũng không có biện pháp, hơn nữa rõ ràng từ đầu tới đuôi tôi đều không tham dự, lại bị các người mắng thành đồ thúi trong lòng tôi cũng sẽ không thoải mái.”

“Hạ Thu, cô nói xin lỗi gì chứ, cô từ đầu tới đuôi đều không mảng bọn họ một câu, đây đều là do Nhạc Trạch Đàm làm sai”Tống Dung Đức không đành lòng an ủi: “Hơn nữa Lâm Minh Kiều mắng cô cũng không đúng”

Lâm Minh Kiều khinh bỉ nói: “Cô Nhạc đây thật đúng là biết cách nói chuyện quá, nếu không phải Tuyết Nhu thu âm, nói không chừng cô cũng sẽ yên lặng không nói lời nào để khiến cho người ta hiểu lầm tôi với Tuyết Nhu gây chuyện trước, ngược lại là ai cũng sẽ tin Nhạc Trạch Đàm, sau đó Tuyết Nhu với cậu cả Hoắc sẽ lại hiểu lầm gây gổ-”

Hoắc Anh Tuấn chân mày nhíu lại thật chặc, Nhạc Hạ Thu không biết làm sao ngẩng đầt ra mặt đầy dáng vẻ vô tội: “Xin lỗi, lúc ấy tôi không suy nghĩ nhiều như vậy, lần sau tôi sẽ chú ý”

“Chú ý cái rằm, Lâm Minh Kiều cô không hoàn toàn…” Tống Dung Đức hoàn toàn không nhìn nối.

loäc Anh Tuấn cảnh cáo một tiếng, nhìn về phía Nhạc Trạch Đàm: “Có vẻ như anh thấy tôi giúp anh mới khiến cho anh hiểu lầm không ít chuyện, ngày hôm qua có người tìm anh nói chuyện hợp tác hạng mục hơn mấy chục tỷ quả thật là tôi không biết, nhưng mà đoán chừng là cho.

rãng tôi với anh quan hệ không tệ, muốn thông qua anh nịnh hót tôi, sau này tôi trở về để cho người lên tiếng chào hỏi, hạng mục này không cần phải hợp tác.”

Nhạc Trạch Đàm hoảng hốt, cả người cũng hoảng loạn lên: “Cậu cả Hoắc, thật xin lỗi, là tôi nhiều lời, là tôi đáng đời, anh ngàn vạn lần không nên hủy bỏ cái hạng mục đó, tôi cầu van xin anh”

Lâm Minh Kiều giễu cợt: “Anh quả thật là nhiều lời, lần trước ở quầy rượu anh khi dễ, đòi đánh cả Tuyết Nhu, dù có vậy thì Cậu cả Hoắc cũng không dám làm gì được anh”

Hai chân Nhạc Trạch Đàm run run, thiếu chút nữa té quy xuống đất.

“Anh ta thật nói qua lời như vậy?“Hoắc Anh Tuấn tròng mät híp một cái, nhìn về phía Khương Tuyết Nhu.

Khương Tuyết Nhu kéo kéo môi: “Tôi nói là anh sẽ tin sao.”

Hoắc Anh Tuấn khí lạnh bốn phía anh mắt rơi vào trên người Nhạc Trạch Đàm, nếu như không phải là mới vừa rồi thu âm để cho anh biết Nhạc Trạch Đàm nói chuyện đối với Khương Tuyết Nhu không có nhiều kính trọng, anh có thể quả thật sẽ không tin tưởng.

Anh thật giống như có thể biết tại sao Khương Tuyết Nhu lại vì chuyện của Nhạc Hạ Thu mà cùng mình phát sinh mâu thuần.

Thì ra, người phụ nữ của anh lại bị người khác làm nhục như vậy.

Một cơn tức giận sâu đậm xông tới.

Hoắc Anh Tuấn một cước đạp vào ngực của Nhạc Trạch Đàm.

“Anh“Nhạc Hạ Thu sắc mặt biến sắc: “Anh lập tức nói xin lỗi với Hoắc phu nhân đi, lần sau đừng có không biết điều mà nói những lời như vậy nữa, nếu không em cũng sẽ không giúp anh nữa”

“Thật xin lỗi, Cậu cả, là tôi không đúng “Nhạc Trạch Đàm lập tức quy.

xuống đất hướng Khương Tuyết Nhu dập đầu: “Thiếu phu nhân, lần sau tôi cũng không dám nữa”

“Lão Hoắc, thôi đi” Tống Dung Đức lên tiếng khuyên, ngược lại không phải là vì Nhạc Trạch Đàm cầu tha thứ, chẳng qua là lúc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Hạ Thu trở nên tái nhợt rất không đành lòng.

“Nhớ, nếu như tái phạm lần nữa, tôi trực tiếp đem đầu lưỡi anh cắt xuống. Còn nữa, từ nay về sau chuyện của nhà họ Nhạc tôi cũng sẽ không xen vào nữa, anh giết người cũng được phóng hỏa cũng được, cũng sẽ không liên quan gì đến tôi nữa”

Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng sau khi nói xong, quay đầu đối với Khương Tuyết Nhu ôn nhu nói: “Chúng ta đi thôi, chuyện của Nhạc Hoàng Bách, hai anh em bọn họ cũng sẽ xử lý tốt, Dung Đức, như thế nào đi nữa cậu cũng là bạn của Hạ Thu, cậu ở bên cạnh giúp một chút, đúng rồi, còn có thi thể của Sầm Gia Hân, chôn hai vợ chồng một chỗ đi”

“Ừ, không cần cậu nói tôi cũng sẽ làm vậy”Tống Dung Đức gật đầu một cái.

Khương Tuyết Nhu thấy vậy yên tâm, cùng với Lâm Minh Kiều rời đi.

Mặc dù Tống Dung Đức đầu óc có chút hố, nhưng mà bản tính vẫn còn chưa xấu, cũng không phải là một người hèn hạ, có anh ta ở chỗ này, hai vợ chồng Nhạc Hoàng Bách hắn có thế bình yên được an táng.

Chương 542: Hôn gián tiếp

Sau lưng, trong mắt Nhạc Hạ Thu, một đôi mắt thoáng qua một tia u ám.

Cô ta vốn là không muốn để cho Sầm Gia Hân được bình yên an táng, không nghĩ tới Hoắc Anh Tuấn lại cố ý dặn dò Tống Dung Đức chuyện này, là không yên tâm cái gì sao.

Cô ta càng không có nghĩ tới hôm nay Khương Tuyết Nhu lại ghi âm lại, khiến cho cô ta hiểu cảm giác lấy đá đập vào chân mình nghĩa là gì.

Khương Tuyết Nhu đáng chết, đáng ghét giống như Nhạc Tiêu Nhi vậy.

Trong bãi đậu xe.

Lâm Minh Kiều vẫn còn ở nhỏ giọng than phiền với Khương Tuyết Nhu: “Tớ mới phát hiện Tống Dung Đức lại thích Nhạc Hạ Thụ, loại đàn ông này sau này ai thích vô anh ta là xui xẻo, đồ không có não, bị Bạch Liên Hoa đùa bỡn xoay vòng vòng, chết tiệt, anh ta sẽ không hôn qua Nhạc Hạ Thu chứ, tớ đột nhiên rất muốn ói, thôi chết, lúc trước tớ còn cưỡng hôn anh ta, vậy có tính là gián tiếp hôn môi Nhạc Hạ Thu hay không chứ”

542-du-do.jpg

Trong đầu anh nhất thời như có mười ngàn con ngựa lao nhanh qua, hai người không biết là ở bãi đậu xe tiếng rất vang hay sao, lời bọn họ nói anh đều nghe rõ ràng hết đó.

Anh với Tống Dung Đức ở trong mắt bọn họ thật là thúi cứt chó vậy sao, đến nổi như vậy sao.

Anh dừng bước lại Lâm Minh Kiều thức thời nhìn sảc mặt anh một cái: “Tớ để xe ở bên kia, tớ đi đây, bái bai.”

“Tớ cũng lái xe.

“Khương Tuyết Nhu xoay người muốn đi kéo cô lại: “Để cho Kiều Vỹ lái xe của em, anh đưa em “Tôi không muốn cùng anh ở chung một không gian “Khương Tuyết Nhu vẫn là đang giận, oán khí đầy trong bụng.

“Tuyết Nhụ, thật xin lỗi, nhưng mà anh đã trừng phạt Nhạc Trạch Đàm, em cũng mới vừa thấy được”Hoắc Anh Tuấn hối lỗi cúi thấp đầu nói xin lỗi: “Chuyện an táng của Nhạc Hoàng Bách với Sầm Gia Hân anh cũng đã bảo Tống Dung Đức lo liệu rồi, khẳng định không có vấn đề.”

“Vậy thì sao ?”

Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu, đáy mắt toát ra thất vọng: “Nếu như không phải hôm nay tôi ghi âm lại, anh sẽ tin tôi sao, các người vẫn sẽ cho là tôi với Lâm Minh Kiều khi dễ hai anh em Nhạc Hạ Thu”

Hoắc Anh Tuấn trong mắt lộ ra vẻ lúng túng: “Anh cũng không nghĩ tới…”

“Anh cũng không nghĩ tới rất nhiều chuyện“Khương Tuyết Nhu cười nhạt: “Anh nói xin lỗi với tôi thì có ích lợi gì, người cũng đã chết sạch, làm phiền anh lần sau thời điểm muốn giúp người thì nên nghĩ rõ ràng một chút là người anh đang giúp chính là một tên rác rưởi.”

“Đúng rồi, Nhạc Trạch Đàm là cái đồ rác rưởi, chúng ta muốn một mực vì người khác mà ồn ào mãi như vậy hay sao”Hoắc Anh Tuấn lấy lòng nói: “Sau khi tan việc anh dẫn em đi dạo phố mua đồ có được hay không”

Chương 543: An táng vợ chồng Nhạc Hoàng Bách

“Xin lỗi, tôi không có tâm tình đi dạo phố, còn có một chuyện nữa tôi thật lòng hy vọng anh không nên làm luôn là giúp Nhạc Hạ Thụ, tôi không quan tâm trước kia cô ta ở trong lòng anh là cô gái thuần khiết thiện lương biết bao nhiêu, nhưng cô ta mất tích mấy năm, anh biết cô ta đã chuyện gì xảy ra, cô ta vẫn là cô ta ngày xưa được hay không?”

Khương Tuyết Nhu hất tay anh ra cũng không quay đầu lại đi.

Hoắc Anh Tuấn sắc mặt trầm xuống xoa xoa huyệt thái dương.

Thẳng thắn mà nói, hôm nay Nhạc Hạ Thu cũng để cho anh có chút thất vọng với cảm giác xa lạ.

Nếu không phải Khương Tuyết Nhu có thu âm, anh có thể thật sẽ hiểu lầm.

Lúc này tỉnh táo cấn thận suy nghĩ lại một chút, mỗi lần Nhạc Hạ Thu đối mặt đụng chạm với Khương Tuyết Nhu, anh thật giống như luôn làm theo bản năng nghiêng về Nhạc Hạ Thu một chút.

Tại sao lại như vậy.

Khương Tuyết Nhu đã là vợ mình.

Anh hẳn nên tin tưởng vợ mới đúng.

Nhìn dáng vẻ này, sau này thật muốn cách xa Nhạc Hạ Thu ra một chút.

Sáng sớm hôm sau.

Sau khi ăn điểm tâm, Khương Tuyết Nhu đổi một bộ váy đầm dài màu đen từ trong phòng thay đồ đi ra.

Hoắc Anh Tuấn cả người tây trang màu đen đứng ở cửa, hiển nhiên là chờ đợi đã lâu: “Không phải là em muốn đi tham gia tang lễ của Nhạc Hoàng Bách hay sao, anh đưa em đi.”

Ánh mắt Khương Tuyết Nhu lạnh như băng quét qua, Hoắc Anh Tuấn trong lòng âm thầm kêu khổ, nhưng không thể làm gì khác hơn là giả bộ cười nói: “Anh không phải là vì đi nhìn Nhạc Hạ Thu, anh chỉ là sợ em bị người khác khi dễ.”

Cuối cùng cũng nghe được anh nói một câu tiếng người”Khương Tuyết Nhu âm dương quái khí tố khổ.

Hoắc Anh Tuấn: “.. “

Anh lúc nào là không phải nói tiếng người.

Thôi đi, để trong lòng vợ thoải mái một chút bị chửi mấy câu cũng chỉ nhịn một chút đi.

“Đi thôi, tôi cảm thấy anh cần đến trước mặt bác Nhạc nói lời xin lỗi”

Khương Tuyết Nhu nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng không muốn cùng anh náo loạn, cũng không trách anh đần, dẫu sao anh với Nhạc Hạ Thu là thanh mai trúc mã là người yêu, mà cô ta với anh đã xa cách hơn gần một năm, hơn nữa Nhạc Hạ Thu là người giảo hoạt, cô chỉ có thể từ từ vạch trần bộ mặt thật sự của Nhạc Hạ Thu.

“Anh, nói xin lỗi?”Hoắc Anh Tuấn sững sốt một chút.

“Chẳng lẽ không phải sao, nếu không phải anh, Nhạc Trạch Đàm sớm ngồi tù, làm sao có thể có cơ hội lắc lư ở trước mặt bác Nhạc, còn đem người ta làm cho tức chết.”

Hoắc Anh Tuấn: “Anh.”

Được rồi, như vậy nói anh là hẳn phải nói lời xin lỗi, buồn rầu.

Sau khi đến nhà mai táng.

Khương Tuyết Nhu đi vào chia buồn, Nhạc Trạch Đàm và Nhạc Hạ Thu mặc quần áo màu đen quỳ xuống trước quan tài trước đốt tiền giấy.

Nhạc Hạ Thu hốc mắt sưng đỏ, đáy mắt còn ngấn nước mắt, cô ta ngửa đầu nhìn Hoắc Anh Tuấn: “Anh Tuấn, thiếu phu nhân, các người tới đi”

“Ừ”Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt gật đầu một cái, vội vàng đốt cây hương thận trọng đưa cho Khương Tuyết Nhu: “Cẩn thận một chút, coi chừng bỏng tay”

Trên mặt Nhạc Hạ Thu cứng đờ.

Cô tiều tụy dáng vẻ đau thương anh không nghe thấy không hỏi, nhưng lo lãng tay Khương Tuyết Nhu sẽ bị bỏng. Chẳng lẽ anh không biết cô đốt tiền giấy cả đêm hay sao.

Khương Tuyết Nhu đi đến quan tài nhìn một cái, bên cạnh di thể bày một hộp tro cốt: “Đó là… “

“Đó là của tro cốt của mẹ tôi”Nhạc Hạ Thu vội vàng tràn đầy áy náy nói: “Ngày hôm qua ở bệnh viện giúp lo chuyện của bố ta, không nghĩ tới trở về nhà tang lễ, di thể của mẹ ta đã bị hỏa táng rồi.”

Khương Tuyết Nhu thiếu chút nữa khí tức không thông.

Dì Sâm một người sống sờ sờ như vậy đột nhiên chết cũng được đi, đưa tiễn cũng không có, biến thành hộp tro cốt.

“Chuyện này không thể trách Nhạc Hạ Thu”Tống Dung Đức đi tới nói: “Cô ấy cũng tận lực, hơn nữa cô ấy cũng đã mua xong mộ huyệt, đến lúc đó dì Sầm cùng bác trai sẽ được an táng bên trong một cái mộ huyệt.”

Chương 544: Người đàn bà độc ác

Khương Tuyết Nhu hít sâu một cái.

Thôi đi, dì Sầm chết có thể cùng bác Nhạc an táng ở chung một chỗ, hai người cũng không đến nổi quá cô đơn.

Cô tiến lên quỳ lạy, Nhạc Hạ Thu coi như thân nhân cũng lập tức quỳ xuống đất đáp lễ.

Hai người đều cúi đầu, Nhạc Hạ Thu dùng âm thanh thật thấp chỉ hai người nghe thấy nói: “Cô cho là trong kia thật sự là chứa tro cốt của Sâm Gia Hân sao, ha ha, tro cốt của bà ta đã sớm bị tôi đổ vào trong cống nước thúi, nơi đó chẳng qua là tro cốt của một con chó.”

Khương Tuyết Nhu thân thể chấn động một cái.

Cô ngẩng đầu, nhưng thấy Nhạc Hạ Thu tựa như không nói gì qua vậy, trên mặt phủ đầy đau thương.

Một người, tại sao có thể dối trá ác độc như vậy.

Biết rõ mình sẽ mắc lừa.

Nhưng mà Khương Tuyết Nhu vẫn là không nhịn được tức giận dùng sức đẩy té cô ta xuống đất Nhạc Hạ Thu trán đụng vào trên quan tài, đau nước mắt rớt ra: “Thiếu phu nhân, tôi ở chỗ nào lại làm chuyện có lỗi với cô.”

“Khương Tuyết Nhu, cô làm gì”Tống Dung Đức thật nhanh xông tới đở dậy Nhạc Hạ Thu.

“Khương Tuyết Nhu, cô thật quá quắc”Quý Tử Uyên cũng đi tới che chở Nhạc Hạ Thu.

Hoắc Anh Tuấn thấy đầu óc choáng váng, nhưng anh tin tưởng Khương Tuyết Nhu không phải một người có thể quấy rối người: “Tuyết Nhu, em sao vậy.”

544-du-do.jpg

“Dung Đức, không nên như vậy, cô ấy không phải cố ý“Nhạc Hạ Thu kéo tay anh ta bất đắc dĩ nói: “Tôi đã nhiều năm kinh nghiệm, cô ấy hẳn là khuất mắc trong lòng quá lớn, mắc phải chứng uất ức mà không biết.”

“Chứng uất ức?“Hoắc Anh Tuấn kinh ngạc.

“Ừ,phụ nữ thời kỳ mang thai, yếu tố kích thích sẽ sinh ra biến hóa, người phụ nữ mắc chứng này sẽ sinh ra cảm giác lo âu, đa nghị, tính tình nóng nảy, cùng một nửa kia quan hệ cũng sẽ xuất hiện mâu thuẫn”

Tống Dung Đức cả kinh nói: “Trời ơi, tôi làm sao lại có cảm giác những thứ cô nói cũng phù hợp với triệu chứng của Khương Tuyết Nhu”

Hoắc Anh Tuấn đầu óc căng ra, bệnh mình cũng còn chưa chữa khỏi, Khương Tuyết Nhu nếu như cũng mắc phải chứng uất ức vậy thì phiền toái.

“Tôi đi tìm cô ấy”

Lúc anh chạy ra đến cửa, đúng lúc thấy Khương Tuyết Nhu chạy xe với tốc độ nhanh như một cơn gió lốc đi xa.

Một tiếng sau.

Cửa ngục mở, Khương Tuyết Nhu đi vào.

Không bao lâu, Nhạc Tiêu Nhi người mặc quần áo ngục giam màu xanh da trời chân mang vòng xích từ bên trong đi ra, cô bị cắt tóc ngắn, thân thể gầy teo, sắc mặt vàng đen.

“Tuyết Nhu, là cậu à, tớ còn tưởng rằng là bố mẹ tớ“Nhạc Tiêu Nhi lúc thấy cô cười một tiếng.

Khương Tuyết Nhu đặt tay ở trên đầu gối quả đấm hung hãng siết chặc, đáy mắt liều mạng chịu đựng mới không đỏ bừng: “Bố mẹ cậu… Tớ với Minh Kiều đã đem hai người bọn họ đến Thanh Đồng, bố cậu thân thể không tốt lắm, mẹ cậu phải chăm sóc sau này đến thăm cậu chắc là cũng không quá dễ dàng.”

“Cám ơn cậu, Tuyết Nhu “Nhạc Tiêu Nhi phát ra lời cảm kích từ nộ tâm: “Chúng ta quen biết không bao lâu, tớ không nghĩ tới cậu sẽ như vậy”

“Không, là tớ làm liên lụy cậu, nếu như không phải là tớ đi thăm dò.

DNA của Nhạc Hạ Tuyền, cô ta cũng sẽ không bị Hoắc Anh Tuấn giam lại, sau đó bị người khác đốt chết”

“Đúng vậy, tớ cũng nghĩ không thông sau lưng rốt cuộc có ai nhằm vào tớ như vậy “Nhạc Tiêu Nhi đáy mắt toát ra ý hận “Có phải Nhạc Hạ Thu hay không”

Khương Tuyết Nhu nhìn cô: “Tớ biết cô ta còn sống”

Chương 545

“Tớ trước kia cũng nghĩ tới là cô ta, nhưng mà lần trước khi cô ta tới, không có khoe khoang qua chuyện này, hẳn không phải là cô Tiêu Nhi lắc đầu một cái, sắc mặt phức tạp: “Nhưng mà cô ta nói qua là muốn cướp Hoắc Anh Tuấn đi, cướp đi vị trí Hoắc phu nhân, cậu thận một chút.”

Khương Tuyết Nhu chấn động một cái, nhìn vẻ này trực giác của là đúng: không, cô ta ở trước mặt Hoắc Anh Tuấn, Tống Dung Đức bọn họ biểu hiện một chút cũng không nhìn ra được.”

“Cô ta từ trước đến giờ vẫn dối trá như vậy?”Nhạc Tiêu Nhi kéo môi: “Hoắc Anh Tuấn ba người bọn họ xem cô ta như là công chúa vậy cưng chìu hết mực.”

Khương Tuyết Nhu lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng: “Cái này tớ biết rồi, đúng rồi, chuyện Nhạc Hạ Thu không chết trước kia các người có biết không, cô ta bây giờ vẫn là bác sĩ tâm lý Nyasia nổi tiếng, bây giờ là cô ta là đang chữa bệnh cho Hoắc Anh Tuấn.”

Nhạc Tiêu Nhi rất kinh ngạc: “Tớ cho là cô ta chết thật rồi, mấy năm trước, cô ta đi đến nước Miên học bổ túc, lúc cùng với bạn đi công viên du ngoạn, gặp phải tên bắt cóc, bạn cô ta đều chết hết, hơn nữa nữ đều bị… Cái đó qua, nhưng mà cô ta lại còn sống, cô ta tại sao không liên lạc với người nhà hoặc là Hoắc Anh Tuấn, ngược lại yên lặng bác sĩ tâm lý thành rất nổi danh, quá không đơn giản.”

Khương Tuyết Nhu cau mày thật sâu, thì ra ban đầu là

Nhạc Hạ Thu mất tích như vậy. Nhạc Tiêu Nhi bỗng nhiên nói: “Tuyết Nhu, nếu như quả thực cảm thấy mệt mỏi thì từ bỏ đi, cậu không có người thân bên cạnh, tớ sợ cậu không đấu lại Nhạc Hạ Thu, ngược lại tự mình trở thành người bị hại.”

Lòng Khương Tuyết Nhu có chút mờ mịt. Từ bỏ, cô không phải chưa từng nghĩ.

Nhưng mà mỗi khi nghĩ đến phải đem Hoắc Anh Tuấn chắp tay nhường cho người khác, thậm chí hình ảnh Hoắc Anh Tuấn với Nhạc Hạ Thu thân thiết, tim cô liền đau như bị đạo cắt.

Dựa vào cái gì, Hoắc Anh Tuấn rõ ràng là chồng cô.

Là bố của con cô.

Nhạc Tiêu Nhi nhìn hình dáng cô thở dài: “Tớ cảm thấy cậu hay là đừng để cho cô ta chữa bệnh cho Hoắc Anh Tuấn, chữa bệnh là một chuyện rất dài, để cho Hoắc Anh Tuấn mỗi ngày cùng tình nhân cũ ở chung một chỗ, Nhạc Hạ Thu nhất định sẽ không ngừng giở trò, cậu lại đang có có bầu, chưa chắc ứng phó được.”

Khương Tuyết Nhu cười khổ, làm sao mà không xảy ra chuyện đó được.

Lúc rời đi, cô quay đầu phức tạp nói: “Tiêu Nhi, tương lại bất kể phát sinh bất kỳ chuyện gì, tớ cũng sẽ là bạn cậu, cậu vĩnh viễn không phải một mình.”

Nhạc Tiêu Nhi ngẩn ra, mới đầu không biết tại sao Khương Tuyết Nhu nói lời nói này, cho đến không bao lâu sau, Nhạc Hạ Thu đến tìm cô, cô mới biết hết thảy sự thật.

Buổi chiều.

Sau khi trở lại biệt thự nhà họ Hoắc, Khương Tuyết Nhu không để ý tới Hoắc Anh Tuấn cũng ở đây, anh đang ngồi ở phòng khách trên ghế sa lon. Khương Tuyết Nhu cũng không nhìn thấy anh, đi thẳng lên lầu.

“Tuyết Nhu, chờ anh một chút”Hoắc Anh Tuấn đứng dậy đuổi theo bắt lấy tay cô: “Anh để nhà bếp làm bánh ngọt cho em, em đợi một chút.”

Khương Tuyết Nhu ngần ra, hoài nghi trên dưới quan sát anh một cái: “Buổi sáng tôi đẩy Nhạc Hạ Thu, anh không mắng tôi?”

Hoắc Anh Tuấn bị nghẹn giọng, sờ một cái lỗ mũi: “Vốn là muốn trách em, nhưng mà tỉnh táo suy nghĩ lại một chút, em là vợ anh, đẩy người nhất định có lý do.

Trong nháy mắt đó, trong cổ họng Khương Tuyết Nhu thật giống như bị cái gì đó chặn lại vậy, một dòng nước mắt suýt nữa thì từ trong mắt tuôn ra.

Trời mới biết buổi sáng cô có nhiều tức giận, cô cũng chuẩn bị tinh thần lại cùng Hoắc Anh Tuấn ồn ào một trận ngất trời, không nghĩ tới lần này anh vậy mà lại lựa chọn tin tưởng mình.

Vốn là mệt mỏi mọi chuyện xảy ra gần đây nhưng mà vào giờ khắc này lại lần nữa tìm được anh cùng với lòng tin của anh về. Mọi cứng rắn cuối cùng đều như sụp đổ.

“Ai da, em tại sao lại khóc chứ”Hoắc Anh Tuấn tay chân luống cuống: “Từ sau khi mang thai, nước mắt của em cũng giống như trời mưa vậy, nói rơi liền rơi, đừng khóc.

Anh vụng về tìm được khăn giấy lau nước mắt cho cô.

“Anh Tuấn.”Khương Tuyết Nhu đưa tay ôm lấy anh, đem mặt vùi vào trong ngực anh.

Chương 546

“Ừ, anh ở đây.”

Hoắc Anh Tuấn vỗ nhẹ phần lưng cô, đã rất lâu không có nghe cô kêu mình như vậy, trong lòng anh tựa như đã tan chảy hết, có phải là mình không đủ quan tâm cô ấy, để cho cô ấy mắc phải chứng uất ức: “Nhưng mà hôm nay anh vẫn có chút tức giận, em làm sao có thể chạy như gió lốc rời đi đâu, xe chạy nhanh như vậy, lỡ như em cùng tiểu bảo bối bị thương thì phải làm thế nào.”

“Lần sau em sẽ không”Khương Tuyết Nhu lắc đầu một cái, do dự một chút, ngẩng đầu nói: “Thật ra thì hôm nay em không phải cố ý muốn đẩy người, là Nhạc Hạ Thu nói cái tro cốt trong hộp đó căn bản không phải tro cốt của dì Sầm, mà là của một con chó, tro cốt của dì Sầm đã bị cô ta đổ xuống trong cống nước thúi, em giận….

Hoắc Anh Tuấn mặt đầy kinh ngạc.

Khương Tuyết Nhu thật ra cũng không ngoài suy đoán: “Em biết anh sẽ không tin chuyện này, cũng có thể cho là em cố ý vu oan hãm Nhạc Hạ Thu, cũng không có chứng cứ mà!”

“Quả thật có chút khó tin.”Hoắc Anh Tuấn vuốt ve sau lưng cô, nói thật.

Nếu như Nhạc Hạ Thu có thể làm được loại chuyện này, quả thực quá kinh khủng.

Coi như Sầm Gia Hân là người thứ ba, nhưng người cũng đã chết hết, cũng không thể ác độc như vậy vứt bỏ tro cốt của người ta xuống cống như vậy được.

“Ừ, em cũng không muốn tin tưởng, em tình nguyện tin là cô ta đang lừa gạt em!”Khương Tuyết Nhu mặt mày ủ dột nói.

“Đừng suy nghĩ bậy bạ, anh nói với dì Tần đem bánh ngọt lên, ăn ngọt một chút thì tâm tình sẽ khá hơn một chút.”

Hoắc Anh Tuấn ôm cô đi vào trong vườn hoa.

Trong vườn còn có mặt trời, Khương Tuyết Nhu tựa vào trong lồng ngực anh, anh từng muỗng từng muỗng đút cô ăn bánh ngọt, để cho tâm tình cô sáng suốt một chút, sau đó không biết sao lại ở trong ngực anh ngủ.

Sau khi đem cô ôm trở về phòng, Hoắc Anh Tuấn từ trong phòng ngủ đi ra, gọi cho Ngôn Minh Hạo: “Đi điều tra một chút tro cốt của Sầm Gia Hân, có phải là của người hay không.”

Ngôn Minh Hạo: “Kia không phải là người hay là quỷ sao…?”

Bây giời lại đi điều tra chuyện như vậy không kinh sợ sao.

“Nhanh lên một chút đi”Hoắc Anh Tuấn trợn mắt nhìn anh một cái.

Hôm sau.

Nhạc Hạ Thu tới biệt thự chữa bệnh cho anh.

Khương Tuyết Nhu hôm nay cố ý không đi công ty, cùng Hoắc Anh Tuấn ở cùng một chỗ ở trong phòng khách chờ cô.

Hôm nay Nhạc Hạ Thu cả người như tiên nữ mặc áo đầm màu hồng phấn, lá sen bên ống tay áo, thần thái mỹ miều, cặp mắt kia còn mang đỏ tia máu, nhìn như vẫn còn đau lòng.

Nhưng mà Khương Tuyết Nhu đã hoàn toàn nhìn thấy phía sau gương mặt thanh tú đó là cất giấu bao nhiêu tâm tư ác độc, đây là một người đàn bà so với một Khương Kiều Nhân lại còn ác độc hơn gấp trăm ngàn lần.

“Thiếu phu nhân”Nhạc Hạ Thu nhìn đáy mắt Khương Tuyết Nhu thoáng qua một ý khiếp, sau khi lên tiếng chào hỏi, quay đầu đối với Hoắc Anh Tuấn nói: “Anh Tuấn, chúng ta bắt đầu đợt điều trị thứ hai đi.”

Khương Tuyết Nhu đứng dậy hỏi: “Cô Nhạc, có thể nói cho tôi biết quá trình đợt điều trị mà cô làm cụ thể là như thế nào một chút được không, cần dùng đến phương thức trị liệu gì.”

“Liệu pháp bi ai, đơn giản mà nói chính là để cho người mắc bệnh đi đến lúc mình bị ai nhất, song song kích động, khống chế vui sướng, quên mất suy nghĩ, từ đó chuyển hóa thành năng lượng tích cực đó là tác dụng chữa trị”

Khương Tuyết Nhu nhíu mày một cái: “Nghe thì hình như có chút mạo hiểm”

Nhạc Hạ Thu cười một tiếng: “Là như vậy không sai, nhưng mà Anh Tuấn đã bị bệnh hai mươi năm, không mạo hiểm là căn bản không trị hết được bệnh của anh ấy, hơn nữa tôi nói khó nghe một chút, nếu như anh ấy không chấp nhận chữa trị, không cần một năm, anh ấy cũng sẽ cũng mắc hội chứng teo não ở tuổi 40. Bệnh đó với bệnh này cũng không khác biệt lắm.”

Hoắc Anh Tuấn sắc mặt trầm xuống: “Cô trước kia làm sao chưa nói qua.

“Không nghĩ kích thích anh, cũng không muốn để cho anh trong quá trình chữa trị tạo nên gánh nặng trong lòng.”Nhạc Hạ Thu cười khổ một tiếng: “Bây giờ không thể không nói, em cảm giác thiếu phu nhân hình như là rất không thích em, em phải cùng cô ấy giải thích rõ tầm quan trọng của chuyện này.”

Chương 547

“Đi lên chữa trị đi.”Hoắc Anh Tuấn nói xong xoay người đi lên. Khương Tuyết Nhu cắn môi, nhìn bóng lưng của hai người biến mất ở ngay góc xoắn cậu thang.

Cái người Nhạc Hạ Thu này thật là xảo quyệt, chỉ vài ba lời, làm cho mình trở thành giống như là vì ghen đến ngay cả bệnh tình của Hoắc Anh Tuấn cũng không để ý vậy.

Toàn bộ quá trình trị liệu, cô ở dưới lầu trông nửa bước cũng chưa từng rời đi.

Ước chừng qua hơn bốn mươi phút sau, trên lầu chợt truyền tới tiếng đập đồ cùng tiếng thét chói tai của người đàn bà.

Cô lập tức vội vàng xông tới, nhưng phát hiện bên trong bị khóa trái.

“Dì Tần, đi lấy chìa khóa tới.”Cô lập tức ra lệnh.

Dì Tần hốt hoảng vội vàng xuống lầu lấy chìa khóa, vừa muốn mở cửa, bên trong cửa bỗng nhiên mở ra, Hoắc Anh Tuấn chỉ mặc một cái quần dài gương mặt đầy hốt hoảng ôm Nhạc Hạ Thu từ bên trong lao ra, trên đầu Nhạc Hạ Thu toàn là máu, trên cổ còn có một vết thương lớn.

Khương Tuyết Nhu kinh sợ: “Đây là xảy ra chuyện gì?”

Nhưng mà Hoắc Anh Tuấn chỉ khẽ nhúc nhích môi, Nhạc Hạ Thu trong ngực đột nhiên đau đớn hừ một tiếng.

“Không có chuyện gì, tôi lập tức đưa cô đi bệnh viện.”Hoắc Anh Tuấn ôn nhu trấn an cô ta một câu, ngay cả nhìn thẳng cũng không nhìn Khương Tuyết Nhu, nhanh chóng ôm Nhạc Hạ Thu rời đi.

Trong biệt thự lớn như vậy, chờ đến khi Khương Tuyết Nhu hồi phục lại tinh thần, thân thể lạnh rùng mình một cái

Cô đi vào trong phòng chữa trị nhìn một cái, bên trong một mảnh hỗn độn, bàn, ghế đều bị đá ngã, cô không phải chưa thấy qua dáng vẻ Hoắc Anh Tuấn bị bệnh, Nhạc Hạ Thu bị thương, bây giờ tỉnh hồn lại Hoắc Anh Tuấn nhất định rất áy náy.

“Thiếu phu nhân…” Dì Tần lo lắng nhìn cô.

“Không có sao, hỏi thăm một chút Nhạc Hạ Thu được đưa đến bệnh viện nào, tôi đi thăm cô ta một chút.” Khương Tuyết Nhu phân phó nói.

Hai mươi phút sau, cô lấy được tin tức, thì ra là đến bệnh viện kia của Quý Tử Uyên.

Kiều Vỹ lái xe đưa cô tới đó.

Mới vừa đi tới cửa, bên trong liền truyền tới giọng nói ôn nhu của Hoắc Anh Tuấn: “Cô đừng lộn xộn.”

“Không quan trọng, chẳng qua là vết thương nhẹ”

“Cái gì gọi là vết thương nhẹ, chính tôi dùng lực lớn bao nhiêu trong lòng tôi biết rõ, rõ ràng chữa trị gặp nguy hiểm, tại sao cô lại không nói với tôi.”

“Không quan trọng, chỉ cần có thể trị hết bệnh cho anh tôi bị thương một chút cũng không sao.”

“Hạ Thu…“

“Được rồi, đừng nói nữa, tôi cũng sớm đã không xứng với anh, nhưng tôi hy vọng anh có thể giống như một người bình thường sống một cuộc sống đầy vui vẻ, học y là một chuyện rất khô khan, nhưng anh là động lực để tôi cố gắng học y, nhờ vậy mà hãy để cho tôi chữa khỏi bệnh cho anh, tôi muốn thấy anh được hạnh phúc.”

“Thật xin lỗi… Hạ Thu…”

Người đàn ông đè thấp giọng, trong giọng nói tràn đầy áy náy não nề.

Khương Tuyết Nhu lại không thể nghe vô, lúc đang muốn đẩy cửa ra đi vào, phía sau một cánh tay bỗng nhiên đem cô kéo ra.

Cô quay đầu, Tống Dung Đức mặt lạnh nhìn cô: “Chúng ta nói chuyện một chút.”

Anh dắt cô đi qua một bên hành lang không người, đốt điếu thuốc, đứng ở trên lầu thang, phun ra khỏi mù khiến cho một đôi mắt đào hoa của anh ta trở nên choáng váng nhuộm tịch mịch.

“Nếu như điều anh muốn nói là bảo tôi đem vị trí nhường lại cho Nhạc Hạ Thu, xin lỗi, tôi không thể đáp ứng. Khương Tuyết Nhu mặt đầy lạnh nhạt nói.

“Cô mới vừa rồi hẳn đã nghe được, trong lòng Hạ Thu một mực yêu lão Hoắc, lão Hoắc trong lòng cũng có Hạ Thu. Tống Dung Đức phiền não nói: “Hết thảy những thứ này cũng là bởi vì cô.

Chương 548: Chỉ là cảm thấy mệt mỏi

Khương Tuyết Nhu bật cười: “Nhạc Hạ Thu nếu không có chết, tại sao không trở lại sớm một chút, về trễ người đàn ông của cô ta kết hôn rồi thì người sai là tôi sao?”

“Cô ấy không phải là không muốn trở lại, cô ấy là cảm thấy mình không xứng với lão Hoắc, cô ấy…” Tống Dung Đức đáy mắt thống khổ hơi đỏ lên: “Cô căn bản không hiểu cô ấy trong lòng có bao nhiêu đau khổ.”

“Tôi là không hiểu, tôi cũng không có hứng thú tìm hiểu” Khương Tuyết Nhu đùa cợt kéo kéo môi. Tống Dung Đức trợn mắt nhìn cô: “Khương Tuyết Nhu, cô tại sao phải lãnh khốc vô tình như vậy.”

Khương Tuyết Nhu hoàn toàn vô ngữ: “Tống Dung Đức, anh yêu Nhạc Hạ Thu, nhưng xin đừng đem phần yêu thương kia biến nó thành tổn thương để ép đặt lên người của người khác, anh bắt tôi đồng tình với cô ta, được thôi, vậy hôn nhân của tôi phải làm thế nào, đứa trẻ của tôi phải làm thế nào, ai lại có thể đồng tình với tôi.”

“Cô biết lão Hoắc với Hạ Thu là quen nhau như thế nào không”

Tống Dung Đức hung hăng hít một hơi thuốc lá: “Năm ấy lão Hoắc bị đưa đi bệnh viện tâm thần, ở nơi đó biết Hạ Thu, không sai, cô ấy rõ ràng không bị bệnh, lại bị người nhà họ Nhạc đưa vào, ở nơi đó, là cô ấy dùng sự sáng sủa, hiền lành của mình để từ từ làm cho bệnh tình của lão Hoắc chuyển biến tốt, cô ấy là ánh mặt trời trong lòng lão Hoắc, sau đó cũng là bởi vì lão Hoắc, tôi mới biết Hạ Thu, cô ấy thật sự là một cô gái tốt, dù là không có ở chung một trường học, cô ấy mỗi ngày đều viết thơ khích lệ lão Hoắc, từ tiểu học, trung học cấp hai, trung học cấp ba, đại học, rồi đến khi trưởng thành sự nghiệp thành công, cô ấy chăm sóc bầu bạn với lão Hoắc hai mươi năm.”

“Không sai, là cô gả cho lão Hoắc, nhưng mà đó là cậu ấy cho là Hạ Thu đã chết, bây giờ cô mang thai đứa trẻ, lão Hoắc cũng là người có trách nhiệm, nhưng cô kẹp ở giữa hai người như vậy cảm thấy xem được sao.”

Mỗi một chữ của Tổng Dung Đức đều giống như dao đâm vào trong lòng của Khương Tuyết Nhu vậy.

Thì ra Hoắc Anh Tuấn với Nhạc Hạ Thu là quen nhau ở bệnh viện tâm thần.

“Hạ Thu vì lão Hoắc mà đi học y, cô ấy cả đời này đều bỏ ra vì cậu ấy.” Tống Dung Đức lạnh lùng nói: “Cô tại sao lại không thể tác thành cho bọn họ

Khương Tuyết Nhu châm chọc cười: “Người đó tới cũng đâu tác thành tôi với đứa con của tôi đâu.”

Cô xoay người nặng nề kéo cửa gỗ ra: “Tống Dung Đức, anh yêu Nhạc Hạ Thu, nhưng xin anh đừng vì vậy mà làm tổn thương người khác, đừng khiến người khác cũng phải thống khổ như anh, vì người đàn bà này, anh ngay cả một chút lý trí cũng không có, thứ người như anh vậy tốt nhất đừng cưới vợ, tránh gieo họa cho người khác.”

Cô không có đi đến phòng bệnh nữa.

Mà là xoay người rời khỏi bệnh viện.

Một mình dọc theo đường xe chạy đi rất lâu, cho đến khi chân đi cũng sắp không nổi nữa, Hoắc Anh Tuấn gọi điện thoại tới: “Kiều Vỹ nói em tới bệnh viện, đi đâu, làm sao anh lại không thấy em.”

“Không tiến vào, em trở về rồi.” Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt nói: “Anh lúc nào thì trở về?”

“Tuyết Nhu, thật xin lỗi, Hạ Thu là bị anh làm bị thương, bây giờ Nhạc Trạch Đàm còn chưa có tới, có thể anh phải ở lại đây thêm một chút…

“Ừ, không quan trọng”

Sau khi Khương Tuyết Nhu cúp điện thoại, ngồi xe đi đến chỗ ở của Lâm Minh Kiều. Cô đang thu dọn hành lý.

“Phải đi?”

“Ừ, nói tháng sau, nhưng mà visa sắp hết hiệu lực, những thứ đồ này không cần nữa tớ định gửi trở về Thanh Đồng”

Lâm Minh Kiều lo lắng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô: “Cậu thế nào?”

“Không có gì, chỉ là cảm thấy rất mệt mỏi” Khương Tuyết Nhu ôm cô, nước mắt hai hàng chảy ra ngoài: “Minh Kiều, cậu cũng phải đi, ở nơi thành phố xa lạ này thật giống như tất cả mọi người đều căm thù tớ, tớ sợ mình sắp giữ không vững nỗi nữa rồi.”

“Nếu không… Tớ không đi nữa.” Lâm Minh Kiều căn răng nói.

“Đừng, thôi đi, cậu ở lại cũng không giúp được tớ Khương Tuyết Nhu lau nước mắt: “Chỉ là gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, Nhạc Hạ Thu thủ đoạn liên tiếp, Hoắc Anh Tuấn ngoài miệng nói sẽ không cùng cô ta hợp lại, nhưng tớ biết trong lòng anh ấy không buông được cô ta.”

Lâm Minh Kiều nhìn dáng vẻ thống khổ của cô, thở dài: “Tuyết Nhu, tở biết cậu vì đứa trẻ muốn bảo vệ hôn nhân của mình, nhưng mà luôn là một mình cậu đang nỗ lực bảo vệ, quá mệt mỏi, nếu cậu mệt thì nghỉ ngơi một chút di.”

Chương 549: Sống cho mình

Lâm Minh Kiều cau mày nói: “Tớ với Giang Quý Dướng lui tới lâu như vậy, tớ cũng nhận biết một chuyện, người đàn ông tốt chân chính thì người đàn bà khác dù có muốn dụ dỗ cũng không thể dụ dỗ được, nếu như luôn là muốn một mình cố gắng duy trì hôn nhân, cậu cũng chỉ có thể duy trì được một thời gian, duy trì không được cả đời.”

Khương Tuyết Nhu nét mặt lo sợ run rẩy.

Lâm Minh Kiều vỗ vỗ bả vai cô: “Trên cái thế giới này tiêu tam thật có quá nhiều người, Hoắc Anh Tuấn lại là người giàu nhất nước Nguyệt Hàn, đàn bà muốn nhào lên anh ta nhiều không đếm xuể, chuyện này vẫn là phải dựa vào tính tự giác của anh ta, thuận theo tự nhiên đi, dù sao nếu có thể dễ dàng bị cướp đi đều là không đáng giá được quý trọng.

“Thật đúng là… Như vậy.”

“Vốn chính là như vậy, buổi tối tớ mời cậu ăn cơm nhé.”

Sau khi ăn cơm tối xong, cô quay trở lại trang viện, Hoắc Anh Tuấn còn chưa có trở lại.

Một mình như vậy ở trong biệt thự trống rỗng. Buổi tối, cô nằm ở trên giường lớn, trong đầu đều là dáng vẻ hôm nay Hoắc Anh Tuấn ôm Nhạc Hạ Thu khẩn trương rời đi.

Còn có đối thoại của bọn họ ở trong bệnh viện.

Có Nhạc Hạ Thu ở đây cuộc sống hôn nhân của bọn họ cũng không biết còn có thể kéo dài bao lâu.

Cô đang có bầu, mỗi ngày đều vẫn còn phải chuẩn bị tinh thần chiến đấu à đề phòng Nhạc Hạ Thu, nhìn chằm chằm chồng mình.

Mệt mỏi thật sự.

Có lẽ giống như Lâm Minh Kiều đã nói, có thể dễ dàng bị cướp đi đều là không đáng giá quý trọng.

Thôi được rồi, cứ như vậy đi, cô thật không muốn quản nữa.

Cô sờ bụng mình một cái xoa xoa.

Từ nay về sau, cô muốn dành nhiều thời gian hơn để yêu thương mấy đứa trẻ của mình, để cho chúng nó khỏe mạnh ra đời.

Ngày thứ hai khi tỉnh lại, bên kia giường không có một ai.

Cô rửa mặt xong xuống lầu, dì Tần đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng đem lên, Hoắc Anh Tuấn ngồi ở trước bàn ăn chờ cô, trên mặt mang vẻ áy náy: “Xin lỗi, ngày hôm qua… Anh trở về quá muộn”

“Không có sao!”

Khương Tuyết Nhu bưng qua một chén cháo nhỏ, cúi đầu nếm thử một miếng.

Hoắc Anh Tuấn nhìn hình dáng cô nhàn nhạt, ngẩn ra “Ngày hôm qua anh vốn là muốn trở về sớm một chút với em, nhưng mà tối hôm qua vết thương của Hạ Thu bị trở nặng…

“Không muốn nghe anh nói về chuyện của cô ta, anh muốn như thế nào thì như thế đó đi.” Khương Tuyết Nhu cắt đứt lời anh, không muốn bị cái tên này ảnh hưởng đến tâm tình.

Hoắc Anh Tuấn cau mày, cho là cô lại ghen: “Tuyết

Nhu, anh hy vọng em có thể hiểu được, ngày hôm qua Hạ Thu là bị anh làm bị thương, anh không có biện pháp…

“Em hiểu, cho nên em không nói gì. Khương Tuyết Nhu lại kẹp một miếng há cảo ăn

Môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn tinh xảo khẽ nhếch, khổ sở nói: “Cái bộ dáng này của em cũng không giống như là hiểu.”

Trong một cái chớp mắt như vậy, Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên nghĩ tới Tổng Dung Đức ngày hôm qua.

Đám người này rốt cuộc xảy ra chuyện gì chứ.

Cũng bởi vì cô là tới sau một người kia, cho nên cô làm gì cũng là sai sao.

“Vậy anh muốn em như thế nào. Cô ngẩng đầu: “Nếu em nói không để cho anh đi, anh lại sẽ nói em nhỏ mọn, dẫu sao thì Nhạc Hạ Thu là bị anh làm bị thương, em không có ý kiến gì, anh liền nói em không hiểu, anh nói cho em nghe thử xem, rốt cuộc thì anh muốn một câu trả lời như thế nào thì mới hài lòng, em trả lời cho anh.”

“Anh không phải có ý này.” Hoắc Anh Tuấn bị cô sỉ vả cổ họng như bị chặn lại.

“Hoắc Anh Tuấn, sau này chuyện của anh với Nhạc Hạ Thu em không muốn quản nữa.” Khương Tuyết Nhu uống một hớp sữa bò: “Em không ý kiến về các người.”

Vẻ mặt lãnh đạm của cô khiến cho Hoắc Anh Tuấn trong lòng khổ sở: “Em tin tưởng anh, trong lòng anh chỉ có em, chờ anh sau khi chữa khỏi bệnh, anh nhất định sẽ giữ khoảng cách với cô ấy.

“Em không ý kiến.

Lại là tái diễn lại lời cũ.

Anh cứ giải thích vậy mãi, Khương Tuyết Nhu nghe cũng chán rồi. Cô tùy tiện ăn bữa sáng, đứng dậy lên lầu thay quần áo xong đi ra ngoài.

“Em đi đầu?” Hoắc Anh Tuấn hỏi.

“Đi làm.

Thời gian kế tiếp, Khương Tuyết Nhu một lòng đặt ở trên công việc.

Sau khi tan việc, cô thỉnh thoảng đi xem triển lãm một chút, cùng Lâm Minh Kiều đi dạo phố ăn gì đó một chút, thứ bảy chủ nhật đi làm từ thiện công ích, hoặc là đi xem sách một chút, luyện một chút thư pháp, hầu hạ bà cụ Hoắc đi tản bộ một chút, mỗi ngày đều trải qua rất phong phú.

Chương 550: Cuộc sống hằng ngày của Hoắc Anh Tuấn

Ngược lại, không có cô điện thoại với tin nhắn thì Hoắc Anh Tuấn ngược lại rất không có thói quen.

Trước đó vài ngày, bởi vì nguyên nhân là Nhạc Hạ Thu, Khương Tuyết Nhu đối với anh lúc nào cũng truy hỏi hành tung rất nhiều, hôm nay trên căn bản là không nghe thấy cô hỏi nữa, nếu như anh không gọi điện thoại, cô tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại lại cho anh.

Anh gửi tin nhắn qua cho cô, cô cũng là đơn giản trả lời lại hai chữ.

Thậm chí Nhạc Hạ Thu đến chữa bệnh cho anh, cô cũng không xuất hiện bên cạnh nữa.

Buổi tối cùng đám người Tống Dung Đức bọn họ gặp đi chơi, cô đừng nói đòi đi theo, thậm chí ngay cả hỏi cũng sẽ không hỏi.

Anh thật đã hiểu câu nói trong miệng cô bốn chữ “Không có ý kiến” chân chính có nghĩa là gì.

Loại cảm giác này khiến cho anh rất không thoải mái.

Thậm chí ngay cả thời điểm đang ở công ty cũng liên tục mất tinh thần nhìn về phía Ngôn Minh Hạo.

Ngôn Minh Hạo bị anh nhìn không giải thích được: “Cậu cả, anh có chuyện gì không?”

Hoắc Anh Tuấn nhấp miếng cà phê, giống như tùy ý hỏi: “Ngày hôm qua tôi đi xã giao đến quá muộn không trở về, thiếu phu nhân hôm nay có liên lạc với cậu không?”

Trước kia anh nếu là một đêm không trở về biệt thự, đến điện thoại của Ngôn Minh Hạo cũng sẽ bị cô gọi đến cháy máy.

Đêm qua anh cố ý không có nói cho cô biết, cô bây giờ nhất định lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Ngôn Minh Hạo sững sốt một chút: “Không có.”

Hoắc Anh Tuấn: “..”

Anh phiền não kéo kéo cà vạt: “Còn bà ngoại tôi, Kiều Vỹ, còn cả dì Tân nữa chứ?”

Anh khẳng định nói xa nói gần cũng sẽ gọi điện thoại cho người khác thám thính tình hình.

“Cũng không có.”

550-du-do.jpg

nhân nói thiếu phu nhân đang mang thai, vận may lớn, lần trước còn khiến cho bà ấy thắng mấy triệu”

“Bà ngoại thật là hồ đồ, tôi đi đem cô ấy trở về.”

Hoắc Anh Tuấn đứng dậy, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, Tống Dung Đức gọi điện thoại cho anh.

“Lão Hoắc, buổi tối tới tập trung chơi một chút không?”

“Ba ngày tụ tập hai ngày, cậu không phiền sao?” Hoắc Anh Tuấn một câu nói khiến Tống Dung Đức nghẹn họng không nói.

“Không phải, hôm nay Hạ Văn Trì tới”

… Để nói sau.”

Hoắc Anh Tuấn cắt đứt lời anh ta.

Ra lệnh cho tài xế đưa anh đi đến nhà họ Lục.

Trong biệt thự nhà họ Lục.

Cũng là một đám lão phu nhân lớn tuổi cùng với mấy.

người đàn bà trung niên tụ lại thành một khối.

Trên cỏ, bày ra hai bàn mạt chược.

Trong đó Hoắc lão phu nhân được coi là lớn tuổi nhất, nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng đến bà có một tấm lòng yêu đánh mạt chược được.

Khương Tuyết Nhu coi như là nhỏ tuổi nhất, cô ấy cùng đám phu nhân nhà giàu có này đánh hai lần bài, cũng trở nên thuàn thục mấy phần.

Chẳng qua là hôm nay trên bàn mạt chược thì cô đang đánh những phu nhân mà người đối diện là Sở phu nhân, cũng chính là mẹ của Sở Văn Khiêm.

Sở phu nhân sau khi thua hai cây, âm dương quái khí nói: “Tuyết Nhu à, không phải là bà nói con, dạo này không thấy chồng con đến chăm sóc con, hẳn là người đàn ông không tốt”

Khương Tuyết Nhu cười cười không nói Sở phu nhân lộ ra một bộ dáng “Bà là vì tốt cho con”

“Bà nghe Văn Khiêm nhà chúng ta nói, gần đây thường xuyên ở quán rượu, thấy đám người Cậu cả Hoắc cùng với cô gái nhà họ Nhạc kia thường xuyên tụ tập.”

Một bên một vị phu nhân kinh ngạc nói: “Không biết cái người đó có phải là Nhạc Hạ Thu không”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.