Chương 535
“Đúng rồi, chủ tịch Khương, cô với tập đoàn Nhạc thị trước đây cũng có quan hệ thân thiết, hôm nay mới có một vị đến nhậm chức tổng giám đốc, cô có cần gọi điện thoại tới chúc mừng hay không” Tổng giám đốc Ngô nhắc nhở.
Khương Tuyết Nhu sững sốt một chút: “Ai?”
“Là Nhạc Trạch Đàm, con trai của vợ trước của Nhạc Hoàng Bách, trước nghe nói cậu ta năng lực không tốt chút nào, nhưng mà không nghĩ tới mới vừa lên đảm nhiệm tập đoàn Hoắc thị bên kia đã đồng ý cung ứng con chíp mới bọn họ.”
Khương Tuyết Nhu sắc mặt hơi khó chịu.
Lại là tên cặn bã Nhạc Trạch Đàm người như vậy mà lại đi cướp vị trí của Nhạc Tiêu Nhi.
Không cần phải nói, sau lưng khẳng định không thiếu được âm mưu của Nhạc Hạ Thu, chính cô ra đã nói với Hoắc Anh Tuấn.
Trước kia cô đã vì Nhạc Tiêu Nhi mà đi cầu xin Hoắc Anh Tuấn như vậy, anh cũng chưa từng giúp tập đoàn Nhạc thị, bây giờ Nhạc Hạ Thu trở lại một cái Nhạc Trạch Đàm được làm tổng giám đốc, con chip cũng được cung cấp qua.
Hoắc Anh Tuấn ơi là Hoắc Anh Tuấn, coi như anh chưa từng nghĩ cùng Nhạc Hạ Thu hợp lại, nhưng trong lòng anh tuyệt đối vẫn còn có Nhạc Hạ Thu.
Nếu như không phải là cô có đứa trẻ này, khẳng định Nhạc Hạ Thu cũng quan trọng hơn so cô.
Khương Tuyết Nhu hít một hơi thật sâu.
Không tức giận không tức giận, vì tiểu bảo bối không được mất khống chế.
Đang suy nghĩ, “Anh Tuấn thật lòng yêu em “gửi tới một cái tin nhắn: Đưa em gái anh, đi chết đi, đồ cặn bã.
Khương Tuyết Nhu đem điện thoại di động ném một cái, không nghĩ đến anh.
Hơn mười phút sau, Hoắc Anh Tuấn gọi điện thoại tới: “Cục cưng, tại sao không trả lời tin nhắn của anh.”
“Không muốn trả lời.”Khương Tuyết Nhu thật rất muốn tiếp tục giả bộ Bạch Liên Hoa, nhưng mà tức giận khiến cho cô giả bộ không được.
“Vì sao?” Hoắc Anh Tuấn không giải thích được: “Có phải công ty có người chọc em hay không.”
“Là anh chọc tôi.”
Khương Tuyết Nhu tức giận nói: “Tại sao lại để cho Nhạc Trạch Đàm ngồi lên vị trí tổng giám đốc Nhạc thị, anh biết rõ anh ta lúc trước ở quầy rượu làm nhục tôi, cũng là do anh ta làm những chuyện hư hỏng kia, khiến cho tôi thiếu chút nữa bị Giang Thư Hằng giết chết, có phải chỉ cần một câu nói của Nhạc Hạ Thu thôi hay không, dù là người này không chuyện ác nào là không làm, anh cũng sẽ đi giúp anh ta, anh quên trước đã đồng ý với tôi, sẽ không quan tâm anh ta nữa.” Hoắc Anh Tuấn nhức đầu: “Anh bắt đầu nhằm vào Nhạc thị, chủ yếu là bởi vì Nhạc Tiêu Nhi….”
“Thôi đi, anh trước kia cũng là muốn ra vẻ với tập đoàn Nhạc thị, còn không phải là bởi vì Nhạc Hạ Thu trở lại, nhất định là cô ta đi cầu xin anh, cô ta cầu anh, anh liền đồng ý, tôi cầu anh một chút cũng không được, rốt cuộc ai là vợ anh.”
“Tuyết Nhu, chúng ta lại phải ồn ào sao.”
“Vậy anh tại sao lại cứ phải chọc tôi tức giận, anh không quản chuyện nhà họ Nhạc sẽ chết sao!”
Khương Tuyết Nhu cúp điện thoại, trong lòng nặng nề, cô cảm giác được mình căn bản kém hơn Nhạc Hạ Thu.
Cô thiếu chút nữa thương tâm lại muốn khóc, nhưng mà lần này không nghĩ vì anh rơi nước mắt nữa, không đáng giá.
Buổi chiều, cô đi đến bệnh viện thăm Diệp Gia Thanh. Bác sĩ An Kiệt Nhân nói cho cô một tin tốt: “Bố của cô chỉ cần hai tháng nữa là có thể tỉnh”
“Thật không?” Khương Tuyết Nhu mừng rỡ khôn xiết, đây đã là tin tức tốt nhất mấy ngày nay rồi.
Chương 536
Trước kia thật không nhớ nhung đến Diệp Gia Thanh như vậy, bây giờ rất hy vọng ông ấy có thể tỉnh, ít nhất mình còn có một người nhà có thể dựa vào.
“Bố, bố nhanh tỉnh lại mau lên đi, con bây giờ rất khổ cực, con rất cần bố”
Nước mắt rơi vào trên mu bàn tay cảu Diệp Gia Thanh, cô không chú ý tới, tay Diệp Gia Thanh nhẹ nhàng giật giật.
Sau đó, Khương Tuyết Nhu lại đi ghé qua phòng bệnh của Nhạc Hoàng Bách.
Vừa đi vào, liền thấy Nhạc Hoàng Bách một mình chật vật khom người đi lấy bô đi tiểu.
“Bác trai, để con giúp bác.” Khương Tuyết Nhu vội vàng đi hổ trợ: “Con là bạn của Nhạc Tiêu Nhi.”
“Cám ơn. Nhạc Hoàng Bách ngượng ngùng nhận lấy.
Một lát sau, Khương Tuyết Nhu từ phòng vệ sinh đem nước tiểu đi đổ, lúc đi ra hỏi: “Bác trai, làm sao mà chỉ có một mình bác ở đây, dì đâu, người hộ lý đâu.”
“Hộ lý sáng nay không tới, dì con buổi sáng trở về thu dọn đồ đạc rồi, bảo là muốn đem bác chuyển tới Thành Đông để chữa trị, nhưng vẫn chưa có tới, điện thoại cũng không gọi được. Nhạc Hoàng Bách có chút nóng nảy: “Đáng tiếc cái bộ dáng này của bác không về nhà được, bằng không bác cũng muốn tự mình đi tìm bà ấy, nhưng mà lúc nãy thật may có Minh Kiều tới, bác đã nhờ cô ấy đi tìm Sầm Gia Hân.”
Khương Tuyết Nhu chợt nhớ tới ngày đó Nhạc Tiêu Nhi sốt ruột nói bảo hai vợ chồng bọn họ nhanh một chút rời khỏi, vô hình lại có loại dự cảm xấu: “Không phải bác còn có con trai sao, còn có Nhạc Hạ Thu, cô ta cũng đã trở lại, không tới đến chăm sóc bác sao”
“Nhạc Hạ Thu?” Nhạc Hoàng Bách kinh ngạc: “Con bé không chết sao”
“Bác không biết cô ấy không có chết sao, sao cô ta lại không tới tìm bác.” Khương Tuyết Nhu cũng hết ý kiến, bố nằm viện mấy ngày, Nhạc Hạ Thu có thời gian rãnh rỗi đi tham gia tang lễ của Nhạc Hạ Tuyền, nhưng hoàn toàn không đến thăm bố ruột, coi như bố đã tái giả nhưng cũng không thể như vậy.
“Bác thật không biết. Nhạc Hoàng Bách bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cười khổ:”Được rồi, đối với hai đứa con này có nuôi cũng như không vậy, thật may bác đã sớm đoán được, đời này chỉ có dựa vào Nhạc Tiêu Nhi với Sầm Gia Hân, đáng tiếc Nhạc Tiêu Nhi…
Ông vừa nói đáy mắt vừa ngấn lệ trực trào ra: “Bác buổi chiều mới nói với Tiêu Nhi nếu không chịu được, thì bảo con bé đem công ty đi bán, ba người một nhà rời khỏi chỗ này, không nghĩ tới vừa quay đầu liền xảy ra chuyện”
Mai Siêu Phong” Dương Lệ Bình: Nhan sắc như thiếu nữ dù đã qua tuổi 60 Ở tuổi 60, nữ diễn viên thủ vai Mai Siêu Phong trong “Anh hùng xạ điêu” Dương Lệ Bình vẫn khiến fans ngỡ ngàng vì trẻ trung như thiếu nữ…
Khương Tuyết Nhu do dự một chút hỏi: “Bác trai, bác biết tập đoàn Nhạc thị bây giờ đã là do Nhạc Trạch Đàm tiếp nhận không?”
“Nhạc Trạch Đàm?” Nhạc Hoàng Bách kinh ngạc sau đó lắc đầu liên tục: “Cái tên nghiệt súc này có năng lực gì để trông coi Nhạc thị chứ, cả đời này của bác hối hận nhất chính là sinh ra đứa con trai này, chuyện xấu không chừa, làm gì lại không có bị giam lại, nếu là nó lên làm tổng giám đốc, sau này nhất định sẽ càng ngông cuồng”
Khương Tuyết Nhu ngẩn ra, không nghĩ tới Nhạc Hoàng Bách đối với đứa con trai này bất mãn như vậy, nhưng mà lời ông nói cũng là nói thật.
Một lát sau, Nhạc Hoàng Bách thở hổn hển, khoát khoát tay: “Được rồi, chuyện của Nhạc thị bác cũng không muốn quản nữa, bây giờ bác chỉ muốn cùng Sầm Gia Hân rời khỏi Kinh Đô, đến lúc đó lại nghĩ biện pháp cứu Tiêu Nhi, Tiêu Nhi nhất định là oan uổng, bác biết, nó không thể nào hại Nhạc Hạ Tuyền, nó với đứa bé Nhạc Hạ Tuyền kia trước kia chơi cũng không tệ lắm.” Khương Tuyết Nhu do dự một chút, hỏi: “Bác trai, bác với người con gái Nhạc Hạ Thu tình cảm có phải cũng không tốt lắm hay không, nếu không tại sao cô ta không có tới thăm bác…”
Nhạc Hoàng Bách sắc mặt nhất thời biến đổi.
“Thật xin lỗi, nếu như bác không tiện trả lời thì cũng không có sao….
“Cũng không có gì, nó có thể trong lòng một mực oán trách bác.”
Nhạc Hoàng Bách cười khổ: “Bác có thể không cưới nữa sao, lúc còn trẻ bác bận bịu với công việc, mẹ Nhạc Hạ Thu thường xuyên ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, bác không thể nhịn được nữa lúc này mới cùng cô ta ly hôn, có thể để hai đứa bé lớn lên khỏe mạnh, bác cho tới bây giờ chưa bao giờ lớn tiếng vợ trước nửa câu, cho tới bây giờ hai đứa trẻ hiểu lầm bác phản bội mẹ của bọn nó, xích mích với bác cũng càng ngày càng sâu, thật ra thì Sầm Gia Hân vẫn luôn đối với bọn nó rất tốt, chẳng qua là đứa trẻ này giống như vợ trước của bác, cũng bạc tình bạc nghĩa, không quá biết ơn.” Khương Tuyết Nhu bừng tỉnh.
Thật ra thì Nhạc Hoàng Bách cũng thật không dễ dàng.
Rõ ràng hai chị em Nhạc Hạ Thu đều không phải là người tốt, đám người Hoắc Anh Tuấn kia lại đem cô ta xem như là bảo bối vậy, khiến cho cô thật đau đầu.
Không bao lâu, Lâm Minh Kiều gọi điện thoại tới cho cô: “Tuyết Nhu, không xong, mẹ Tiêu Nhi chết rồi.”
Khương Tuyết Nhu hoảng sợ, miễn cưỡng trấn định đi ra phòng bệnh, hạ thấp giọng nói: “Cậu đừng dọa tớ.”
Chương 537
“Thật.” Lâm Minh Kiều nghẹn ngào nói: “Bác Nhạc bảo hôm nay dì về nhà thu dọn đồ đạc nhưng đến giờ vẫn không liên lạc được, cho nên tớ tìm được đến nhà họ Nhạc, người nhà họ Nhạc đều đi hết, tớ đẩy cửa tiến vào, dì đang ở trong phòng rửa tay, trên đầu đều là máu, đã không còn hơi thở, mới vừa rồi cảnh sát tới, nói dì là đụng đầu vào phòng tắm trọng thương, chảy máu quá nhiều lại không đưa đi cấp cứu kịp nên chết”
“Làm sao có thể.” Khương Tuyết Nhu cả người lạnh như băng: “Tớ thấy dì rất mạnh khỏe với lại thân thể cũng không tệ lắm, cậu đã điều tra máy giám sát chưa.”
“Nhà họ Nhạc những ngày qua không có người, máy giám sát đã sớm đóng” Lâm Minh Kiều cắn răng nói: “Nhưng mà tớ tra xét máy giám sát của nhà hàng xóm, sáng sớm hôm nay Nhạc Hạ Thu đã tới, nhưng mà cô ta trong đó nửa giờ liền đi.”
Khương Tuyết Nhu cả người phát run: “Chuyện này nhất định có liên quan đến cô ta, cô ta rất hận Sầm Gia Hân.”
“Tớ biết, nhưng mà nhân viên nghiệm xác bên kia nói không có liên quan đến cô ta, trên lầu căn bản không có dấu vân tay của cô ta, hơn nữa thời gian chết của dì suy đoán là buổi sáng tầm chín giờ, nhưng mà Nhạc Hạ Thu tám giờ rưỡi đã đi rồi.”
Lâm Minh Kiều run lẩy bẩy nói: “Tuyết Nhu, tớ trước kia có xem qua một cuốn sách, có một số bác sĩ tâm lý rất kinh khủng, biết dùng thuật thôi miên…“
“Ý của cậu là… Nhạc Hạ Thu thôi miên dì?” Khương Tuyết Nhu cảm thấy rợn cả tóc gáy.
“Cũng không phải là không thể được, để cho dì dựa vào một thứ gì đó rồi đưa dì vào trạng thái ngủ, lúc sau dì tỉnh lại, thì bất ngờ ngã xuống chết, không tìm được bất kỳ chứng cớ phạm tội.”
Khương Tuyết Nhu xoa xoa huyệt thái dương, Sầm Gia Hân quả thật chết quá kỳ hoặc, Nhạc Tiêu nhi ở trong tù phải chịu biết bao nhiêu khó khăn, còn có Nhạc Hoàng Bách, người cô đơn, quá đáng thương: “Chuyện này trước tiên nghĩ biện pháp gạt bác Nhạc đi, tớ sợ ông ấy biết sẽ không chịu nổi, tang sự của dì chúng ta làm.”
Buổi tối tám giờ.
Khương Tuyết Nhu lê thân thể mệt mỏi trở lại biệt thự.
Mới vừa vào cửa, liền thấy Hoắc Anh Tuấn với Nhạc Hạ Thu sóng vai từ trên lầu đi xuống, người đàn ông cả người mặc quần áo thường màu trắng đen không ngay ngắn chỉnh tề, một đôi mắt ác liệt giờ phút này lại yên lặng ôn nhu, Nhạc Hạ Thu người mặc một cái áo đầm ôm, eo nhỏ hết sức, da mịn màng có thể bóp ra nước, tựa như bọn họ mới là nam nữ chủ nhân của nơi này vậy.
Một màn kia, đâm vào tim khiến Khương Tuyết Nhu hơi không thoải mái.
Trước kia dung nhan của cô so với Nhạc Hạ Thu cao hơn một chút, nhưng mà từ sau khi cô bị hủy dung, dạ trên mặt lại không có đẹp như vậy.
“Hoắc phu nhân, cô đã trở lại, tôi mới vừa hoàn thành chữa trị cho Anh Tuấn.” Nhạc Hạ Thu dẫn đầu ôn hòa mở miệng.
“Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không, tám giờ rồi, vừa mới đồng ý cho em đi làm, em liền cơm tối cũng không trở về ăn” Hoắc Anh Tuấn cau mày, có chút bất mãn, rõ ràng là cô để cho Nhạc Hạ Thu tới biệt thự để chữa bệnh cho mình, kết quả chữa trị kết thúc mới trở về.
“Anh Tuấn, anh đừng nói như vậy, phụ nữ có lúc cũng cần phải có giây phút tự do” Nhạc Hạ Thu cười nói. Cô một tiếng Anh Tuấn một câu Anh Tuấn, hai người tựa như một xưởng một họa, Khương Tuyết Nhu nghe đặc biệt chói tai: “Nhạc tiểu thư, cô có nghe nói không, mẹ ghẻ của cô hôm nay chết ở trong phòng tắm tại nhà.”
“Tôi biết…” Nhạc Hạ Thu ánh mắt đỏ mấy phần: “Sáng sớm hôm nay tôi còn thấy qua bà ấy, không nghĩ tới tôi vừa quay người bà ấy liền ngã xuống, sớm biết tôi hẳn nên từ từ đi.”
“Phải không.”
Khương Tuyết Nhu trong lòng phát rét, nhớ tới suy đoán của Lâm Minh Kiều, cô đột nhiên cảm thấy người đàn bà này rất kinh khủng: “Tôi hôm nay đi đến bệnh viện thăm bố cô, ông ấy rất đáng thương, tuổi đã cao, vợ chết, cũng không có người trông chừng, muốn đi nhà cầu cũng không người cầm bộ đi tiểu, cô với anh cô hôm nay sự nghiệp thành công, hoàn cảnh cũng không tệ, coi như không thích bố đi chăng nữa, chẳng lẽ mời một người giúp việc đến giúp ông ấy cũng không muốn sao.”
“Cô mắng đúng, coi như con, tôi quả thật không làm đúng trách nhiệm” Nhạc Hạ Thu mặt đầy khổ sở.
“Được rồi, cô ấy đã làm hết tình hết nghĩa, là em không hiểu.”
Hoắc Anh Tuấn sau khi nói xong ngẩng đầu nhìn về phía Khương Tuyết Nhu, đáy mắt mang một chút trách cứ: “Tuyết Nhu, đó là chuyện nhà người khác, em căn bản không hiểu, cũng bớt quản đi. Hạ Thu không phải không mời người trông chừng, là ông ấy ba căn bản không cần, buổi chiều anh còn nghe cô ấy nói qua chuyện này, mẹ ghẻ cô ấy chết, cô ấy còn định cho ra mặt an táng cho Sầm Gia Hãn, đã rất hết tình hết nghĩa.”
Chương 538:
Cái chết của Nhạc Hoàng Bách Khương Tuyết Nhu nhìn Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn che chở Nhạc Hạ Thu, thật là muốn gõ đầu anh mấy cái, bên trong có phải chó gặm hết rồi hay không, rõ ràng là đang dùng kế tỏ vẻ thương hại, anh tại sao lại không nhìn thấu chứ.
“Được rồi, Anh Tuấn, Tuyết Nhu chẳng qua là quan tâm đến chuyện nhà bạn, cô ấy thật là tâm địa hiền lành, em phải đi rồi, ngày mai còn phải đến nhà tang lễ.” Nhạc Hạ Thu cười khổ nói.
Khương Tuyết Nhu không nói, nếu để cho cô ta đưa Sầm Gia Hân đoạn đường cuối, phỏng đoán Sầm Gia Hân cũng sẽ chết không nhắm mắt: “Không cần, tang sự của dì chúng tôi sẽ làm cho bà ấy!”
“Em đừng làm rộn, em lớn bụng như thế rồi có thể làm được cái gì.” Hoắc Anh Tuấn tức giận: “Em với Sầm Gia Hân cũng không phải là quan hệ mẹ con, ngay cả hài cốt của Sầm Gia Hân cũng không có đem về được.”
“Tuyết Nhu, cô yên tâm, tôi sẽ đưa hài cốt của dì đi thật tốt” Nhạc Hạ Thu hướng cô cười một tiếng.
Khương Tuyết Nhu cắn răng, yên tâm cái rắm.
Nói không chừng Sầm Gia Hân cũng là do cô ta hại chết, người ác độc giống như cô ta vậy tuyệt đối không thể nào để cho Sầm Gia Hân yên ổn được an tán.
Sau khi Nhạc Hạ Thu rời đi, Khương Tuyết Nhu tức giận căn bản không muốn nói chuyện với Hoắc Anh Tuấn.
“Tuyết Nhu, em là còn đang vì chuyện buổi sáng mà tức giận sao, tại sao chúng ta luôn phải vì chuyện của nhà họ Nhạc mà gây gổ, anh đã đồng ý với em, sau khi Nhạc Hạ Thu chữa khỏi bệnh cho anh, anh liền cách xa cô ấy vẫn còn không được sao.” Hoắc Anh Tuấn bất đắc dĩ đuổi theo.
Khương Tuyết Nhu chợt quay đầu xoay người tức giận nhìn anh: “Hoắc Anh Tuấn, anh không cảm thấy mỗi lần ở chung với Nhạc Hạ Thu anh đều luôn giúp cô ta sao, thật giống như tôi chính là một người rất không nói lý.”
Hoắc Anh Tuấn cũng cảm thấy ủy khuất: “Tuyết Nhu, em không phải là mỗi lần thấy Hạ Thu liền quay qua nổi giận với anh được không, đó vốn chính là chuyện của nhà họ Nhạc, em quản cái gì mà quản.”
“Vậy tại sao anh phải quản.”
Khương Tuyết Nhu hít một hơi thật sâu, thật không muốn cùng anh ồn ào, dẫu sao mỗi lần gây gổ sẽ đem anh đẩy xa hơn, nhưng mà nghe được lời từ trong miệng anh nói ra là có thể bị tức chết.
Cô dùng sức đẩy cửa, cả người không nói ra được có biết bao nhiêu mệt mỏi.
“Tớ lập tức tới ngay”
Khương Tuyết Nhu đứng lên.
Hoäc Anh Tuấn kéo tay cô: “Em đi đâu vậy, còn chưa ăn sáng xong”
Khương Tuyết Nhu không thể nhịn được nữa hất tay anh ra, ánh mắt đỏ bừng hướng anh hét lên: “Bác Nhạc chết, là Nhạc Trạch Đàm chạy đến bệnh viện nói chuyện dì Sầm chết, hai vợ chồng bọn họ tình cảm sâu nặng, đều do Nhạc Trạch Đàm kia đầu ngu như heo, đều là anh, anh tại sao phải cứu thứ người như vậy, anh ta sớm vào ngục giam thì chuyện gì cũng sẽ không xảy ra.”
Chương 539:
Tranh cãi ở bệnh viện Hoắc Anh Tuấn gương mặt tuấn tú cứng đờ.
“Bây giờ anh vui vẻ rồi chứ, Nhạc Tiêu Nhi bị giam cả đời, hai vợ chồng Nhạc Hoàng Bách đều chết hết, toàn bộ nhà họ Nhạc rốt cuộc anh chỉ có bảo vệ Nhạc Hạ Thu và Nhạc Trạch Đàm thôi.”
Khương Tuyết Nhu thống hận trợn mắt nhìn Hoắc Anh Tuấn một cái, xoay người cũng không quay đầu lại rời đi.
Lúc Khương Tuyết Nhu chạy tới bệnh viện, Lâm Minh Kiều đang ở trước cửa phòng bệnh gây gổ với hai anh em Nhạc Hạ Thu và Nhạc Trạch Đàm.
“Lâm Minh Kiều, cô tránh ra, thi thể của bố tôi dĩ nhiên là do chúng tôi an táng, nhưng mà nếu như cô là muốn giúp một chút…
“ Nhạc Trạch Đàm nháy nháy mắt cười hì hì nói: “Cô có thể làm người đàn bà của tôi, tôi bảo đảm để cho tôi đưa bố cùng với tôi.”
“Anh còn là một con người sao, bố anh vừa mới chết, anh còn cười được sao” Lâm Minh Kiều lửa giận bốc ba mét: “Nếu không phải do anh, ông ấy căn bản sẽ không chết.”
“Làm sao trách tôi được, ông ấy sớm muộn cũng sẽ biết, sớm muộn cũng sẽ chết” Nhạc Trạch Đàm dửng dưng nói: “Thật không biết vì cái loại tiểu tam Sầm Gia Hân đó có cái gì tốt mà lại khổ sở như vậy, đáng đời.”
“Nhạc Trạch Đàm, anh căn bản không có nhân tính, ít nhất bố anh cũng là người sinh anh nuôi anh!”
“Ai bảo ông ta một lòng hướng về hai mẹ con Sầm Gia Hân, hôm nay tôi còn nhặt xác cho ông ta đã coi như là hết tình hết nghĩa”
“Anh sẽ bị thiên lôi đánh” Lâm Minh Kiều tức giận không thể nhịn được nữa một cước đạp trên người anh ta.
“Cô dám đá tôi, nha đầu chết tiệt, nhìn tôi làm sao đánh chết cô ” Nhạc Trạch Đàm giơ tay lên hướng Lâm Minh Kiều mà chuẩn bị động thủ.
Khương Tuyết Nhu vội vàng chạy tới đem Lâm Minh Kiều kéo ra phía sau, mắt lạnh trừng vào anh ta: “Anh dám đánh thử một chút đi, trong bụng tôi là con cháu nhà họ Hoắc, chỉ cần anh dám tổn thương chúng tôi, vị trí tổng giám đốc Nhạc thị anh mới vừa ngồi lên sợ rằng nên nhường ngôi rồi.”
Cánh tay Nhạc Trạch Đàm cứng đờ, giễu cợt nói: “Không phải là con cháu nhà họ Hoắc sao, có cái gì ghê gớm, sau này em gái tôi cũng sẽ có.
“Anh” Nhạc Hạ Thu cau mày hướng anh ta lắc đầu một cái “Anh là nói thật, vị trí này vốn chính là em, là cô ta nước đục thả câu. Giờ anh phải nói, em bây giờ trở về rồi, cô ta cũng nên cút đi, đừng chậm trễ để Hoäc Anh Tuấn với em gái tôi hạnh phúc” Nhạc Trạch Đàm hừ lạnh nói.
Khương Tuyết Nhu lạnh nhạt nói: “Lời này anh nói với tôi cũng vô dụng, đi theo Hoäc Anh Tuấn nói Nhạc Trạch Đàm nghẹn một cái, trợn mắt nói: “Tôi là nói thật, cô nhìn Hoäc Anh Tuấn đối với em gái tôi tốt biết bao, trở lại một cái lập tức liên đem Nhạc thị giao vào trong tay tôi, liên ngày hôm qua còn thúc đẩy Nhạc thị chúng tôi giành được một cọc đơn hàng trị giá mấy chục tỉ, cô cầm gương soi gường mặt xấu xí kia của cô đi, nơi nào có thể so với em gái tôi chứ.”
Lâm Minh Kiều tức chết: “Tuyết Nhu của chúng tôi nếu không phải là bị người khác hãm hại phá hủy dung nhan, so với cái người Nhạc Hạ Thu thúi đó đẹp mặt hơn gấp mười ngàn lần”
“Cô măng ai thúi, lập tức nói xin lỗi Hạ Thu nhanh”
Sau lưng, Tống Dung Đức đi tới vừa văn nghe được câu này, säc mặt hung ác cảnh cáo.
Lâm Minh Kiều cười nhạt: “Tôi nói sai rồi sao, dựa vào cái gì để cho tôi nói xin lỗi, anh không nghe được Nhạc Trạch Đàm mới vừa rồi mắng chúng tôi ra sao hay sao”
Lâm Minh Kiều cứng đờ, Khương Tuyết Nhu lửa giận bốc ba mét: “Tống Dung Đức, anh dám đánh bạn tôi…“
Cô lời còn chưa nói hết, Lâm Minh Kiều đã giống như dã thú đầu nhỏ vậy xông tới nhào tới trên người Tống Dung Đức, hướng về phía anh ta vừa căn vừa xé.
“Anh dám đánh tôi, cái tên Tống tiện nhân này, lão nương nhịn anh ngu đần từ rất lâu rồi” Lâm Minh Kiều dùng sức níu lấy tóc anh ta, Tống Dung Đức dùng sức lấy tay đẩy cô, cô dứt khoát há mồm căn lên trên mặt anh.
Chương 540: Không dễ qua mặt được tôi đâu
“Đầu óc không tốt thì trở về nhà ăn nhiều hạt điều vào, nhưng mà tôi thấy loại người đầu óc giống như anh ăn hết hạt điều cũng hết sức cứu chữa, dù sao công việc của tôi bây giờ cũng không có. Tôi cũng bị anh triệt đường sự nghiệp ở đây rồi, bà đây không sợ anh”
Lâm Minh Kiều thật là giận điên lên, sau một trận quyền đấm cước đá, đem quần áo, tóc của Tống Dung Đức làm cho ngổn ngang, trên mặt tất cả đều là dấu răng cùng dấu móng tay.
Khiến người chung quanh nhìn thấy cũng trợn mắt hốc mồm Tống Dung Đức cho tới bây giờ chưa có bị người đàn bà mặt dày mày dạn đánh như vậy, phải sử dụng sức lực lớn mới đem Lâm Minh Kiều da trâu này quăng xuống đất.
“Lâm Minh Kiều, cô tự tìm cái chết.”
Tống Dung Đức giận đùng đùng sãi bước đến, một bộ dạng muốn giết chết cô.
Khương Tuyết Nhu vội vàng ôm chặc Lâm Minh Kiều.
“Dung Đức”
Giọng nói Hoắc Anh Tuấn cảnh cáo lạnh lùng vang lên, anh sãi bước đi tới trước mặt Khương Tuyết Nhu.
Thật may anh biết được Tống Dung Đức sẽ tới nên vẫn là quyết định tới một chuyến, dẫu sao Khương Tuyết Nhu với Tống Dung Đức luôn luôn bất hòa, cãi vả thì phiền toái.
“Lão Hoắc, cậu còn giúp bọn họ, cậu nhìn một chút xem Lâm Minh Kiều đánh tôi thành hình dáng gì rồi” Tống Dung Đức gầm thét “Rõ ràng là anh đánh Minh Kiều trước” Khương Tuyết Nhu chán ghét trợn mắt nhìn anh ta.
“Ai bảo cô ta măng Nhạc Hạ Thu trước, còn có hai người các người một mực đang khi dễ hai anh em Hạ Thụ, tôi không quan tâm, hôm nay tôi không đánh cô ta một trận không được càng tức giận.
Lâm Minh Kiều cũng không chịu thua: “Ai bảo Nhạc Trạch Đàm mắng Tuyết Nhu xấu xí trước”
“Anh mắng vợ tôi xấu xí?” Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn lạnh như băng nhìn về phía Nhạc Trạch Đàm.
Nhạc Trạch Đàm rùng mình một cái, run lẩy bẩy nói: “Tôi không có ạ”
Lâm Minh Kiều hừ lạnh: “Đâu chỉ măng Tuyết Nhu xấu xí, còn nói em gái anh ta đã trở lại, bảo Tuyết Nhu đem vị trí Hoắc phu nhân nhường lại, còn nói em gái anh ta tương lai cũng sẽ có vài đứa trẻ cho nhà họ Hoắc.”
“Lâm Minh Kiều, cô đừng có nói bậy nói bạ” Nhạc Trạch Đàm rống to: “Hạ Thu, em làm chứng cho anh, anh chưa nói qua, ngược lại là bọn họ mảng em gái tôi là đồ thúi.”
“Lời này tôi cũng nghe được.”Tống Dung Đức lạnh lùng nói.
“Hạ Thu, cô nói” Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn rơi vào trên người Nhạc Hạ Thu.
Dung Đức càng nghĩ Nhạc Hạ Thu bất đắc dĩ cười khổ: “Thôi đi, Dung Đức, tôi không muốn so đo nữa, bây giờ quan trọng nhất chính là đem bố tôi đưa vào nhà tang lễ, cô Lâm, cô Khương, tôi bây giờ thật không có tâm tình cùng các người cãi nhau”
Cô lấy điện thoại di động ra Nhấn xuống, một đoạn thu âm được phát ra.
Tất cả mọi người sắc mặt đều biến đổi, Nhạc Trạch Đàm hoảng loạn không thôi, sảc mặt Nhạc Hạ Thu cũng trở nên tái nhợt.
Tống Dung Đức lúc này chân mày cũng nhíu chặc, anh ta không nghĩ tới Nhạc Trạch Đàm thật là khốn kiếp, nói ra những lời đó còn là con người hay không, cái gì gọi là tới nhặt xác đã coi như là hết tình hết nghĩa.