Chương 470: Chính thức gặp mặt
Sau khi đi lên lầu, Khương Tuyết Nhu cố nén cảm giác chán ghét đi vào trong cầu tiêu ói ra.
Lần trước uống nhiều rượu quá, uống mấy ngày nay dạ dày cũng không quá thoải mái.
Sau khi ói xong, cô mở ra văn kiện trong tay.
“Xác nhận không có liên hệ máu mủ” Mấy chữ màu đỏ to đập vào mi mắt.
Khương Tuyết Nhu cả người đều sợ ngây người: “Chết tiệt “
Diệp Minh Ngọc lại không phải con gái của Diệp Gia Thanh, ban đầu Diệp Gia Thanh có thể là vì Vệ Phương Nghi có đứa trẻ trong bụng mới có thể vứt bỏ mẹ mình cùng Vệ Phương Nghi kết hôn.
Suy nghĩ cả nửa ngày, hơn hai mươi năm trước Vệ Phương Nghi liền cắm sừng Diệp Gia Thanh, hơn nữa người này tuyệt đối là Diệp Diêu Đông.
Nếu không Diệp Minh Ngọc làm sao lớn lên lại giống Diệp Gia Thanh đến vậy.
Khương Tuyết Nhu từ từ đem văn kiện thu lại.
Đây là một chuyện lớn, bây giờ còn chưa phải là lúc để tung ra.
Đang suy nghĩ, bác sĩ An Kiệt Nhân gọi điện thoại tới cho cô: “Cô Khương, tối hôm qua chỗ tối ở vô cớ cháy, thật may lần trước cô đã nhắc nhở tôi gần đây có thể có người sẽ hại tôi, cho nên buổi tối sau khi tôi trở về, lại từ cửa nhỏ len lén rời đi, cô thật đúng là liệu sự như thần”
“Được, ông tạm thời để cho phụ tá lên tiếng với bên ngoài nói bởi vì hỏa hoạn bất ngờ nên qua đời, trước tiên tạm thời giả chết sau đó ở trong tối giúp bố tôi chữa bệnh.”
Khương Tuyết Nhu âm thầm cảm khái, cái Diệp Diêu Đông này thật đúng là điên cuồng, lại dám đối với danh y thế giới cũng hạ sát thủ, thật may cô sớm đoán bên kia Diệp Gia Thanh được bảo vệ quá chu đáo không hạ thủ được, đối phương nhất định sẽ động thủ đối với bác sĩ An Kiệt Nhân.
Lúc này, đám người Diệp Diêu Đông khẳng định cho là bác sĩ An Kiệt Nhân đã chết rồi.
Biệt thự nhà họ Diệp.
Vệ Phương Nghi thấy tin tức bác sĩ An Kiệt Nhân tử vong cười đắc ý: “Ông ta quả nhiên không để cho mình thất vọng, một khi An Kiệt Nhân chết đi, cơ hội Diệp Gia Thanh tỉnh lại sẽ còn rất xa, Khương Tuyết Nhu tên ngu xuẩn kia, sống chết đề phòng bệnh viện bên kia, bây giờ nhất định khóc chết”
Diệp Minh Ngọc nghe xong rơi vào trong sương mù: “Mẹ, mẹ nói cái người đó là ai, là bố con sao?”
“Ừ, bố con đang trên đường tới, đợi một hồi để cho hai bố con các người chính thức gặp mặt, sau này mẹ con chúng ta hai liền. dựa vào ông ấy” Vệ Phương Nghi sờ đầu cô ta một cái, mặc dù bà một mực xem thường người kia, nhưng không thể không nói ôn ta có thể cho mình thứ mình muốn, không giống Diệp Gia Thanh, bất kể mình bỏ ra như thế nào, cũng chỉ nghĩ đến tiện nhân Khương Thanh Thư kia thôi.
Diệp Minh Ngọc đáy mắt thoáng qua mong đợi.
Hơn mười phút sau, một người đàn ông ngồi trên xe lăn được người đẩy đi vào.
Lúc Diệp Minh Ngọc thấy ông ta thì sợ ngây người, nhưng ngay sau đó lại nói: “Chả trách”.
Chả trách cô ta mặc dù không phải là ruột, nhưng lớn lên trông rất giống Diệp Gia Thanh, hơn nữa từ nhỏ đến lớn chú vẫn luôn rất thương cô ta, bất kể đúng và sai, cũng luôn là giúp cô ta.
“Minh Ngọc, tới đây bố là bố con” Diệp Diêu Đông hướng cô vẫy vẫy tay. “Chú… Tại sao là chú?”Diệp Minh Ngọc do dự đi tới.
Diệp Diêu Đông chân mày vặn một cái, Vệ Phương Nghi liền vội vàng giải thích: “Thật ra thì chú con hơn hai mươi năm trước chỉ thích mẹ, chẳng qua là khi đó mẹ còn trẻ dốt nát, một tâm tư đều ở trên người Diệp Gia Thanh, thậm chí vì gả cho Diệp Gia Thanh, vẫn cùng chú con… Sau đó mẹ liền nói đứa trẻ là của Diệp Gia Thanh, ông ấy mới có thể cưới mẹ, những năm này, chú của con vẫn luôn rất chăm sóc hai mẹ con chúng ta, nếu như không có chủ con, sợ rằng bây giờ toàn bộ tập đoàn Diệp thị đều là của Khương Tuyết Nhu.”
“Còn nói chú, bây giờ hẳn nên đồi là gọi bố đi” Diệp Diêu Đông cầm tay Diệp Minh Ngọc: “Minh Ngọc, bố sẽ đem thứ tốt nhất giao cho con”
“Bố, cám ơn bố” Diệp Minh Ngọc cảm động ôm lấy cổ ông ta.
Diệp Diêu Đông so với Diệp Gia Thanh đối với cô quả thực ta tốt hơn rất nhiều: “Bố, con thật hận Khương Tuyết Nhu, con muốn cho cô ta phải chết”.
“Người dám khi dễ con gái bố, bố sẽ để cho cô ta phải trả giá thật lớn, nhưng mà bây giờ việc cần thiết nhất là sớm một chút cùng nhà họ Sở thành hôn” Diệp Diêu Đông nói: “Chúng ta hai nhà Diệp Sở đám hỏi, nhà họ Hoắc rất nhanh sẽ tứ cố vô thân”
Chương 471: Lãng mạn
Diệp Minh Ngọc ngẩn ngơ: “Bố, bố là muốn… “
“Bố muốn con trở thành người đứng đầu Kinh Đô, để cho tất cả mọi người đều hâm mộ con, phục tùng con” Diệp Diêu Đông ánh mắt tràn đầy tự tin: “Ngày hôm đó rất nhanh sẽ tới”
Diệp Minh Ngọc cũng tưởng tượng ra hình ảnh kia, kích động cả người run rẩy.
Buổi tối mười giờ.
Khương Tuyết Nhu đi xem phim xong thì quay trở lại biệt thự.
Mới vừa bước vào cửa, cô cảm giác có gì đó không đúng lắm, trong phòng khách mùi thơm của hoa hồng quá đậm, bước vào nhà thì có một đôi giầy da của đàn ông, đôi giầy nhìn rất quen mắt.
Trong lòng cô lộp bộp một cái. Mở đèn, chính giữa phòng khách bày thật nhiều hoa hồng màu đỏ hợp thành một hình trái tim.
Hoắc Anh Tuấn ngồi ở trên ghế salon vải, một chiếc áo sơ mi màu đen phối hợp quần dài màu đen, bây giờ còn cắt một kiểu tóc đang rất thịnh hành trong giới nghệ sĩ bây giờ, phối hợp gương mặt góc cạnh ngũ quan rõ ràng cùng lập thể tuấn tú của anh cả người vô cùng đẹp trai sạch sẻ.
Khương Tuyết Nhu thiếu chút nữa không nhận ra được.
Đây là Hoắc Anh Tuấn?
Làm sao biến thành như vậy.
Phảng phất giống như một nam sinh mới vừa đi ra trường vậy, mang lại vẻ thuần khiết cộng thêm mấy phần vô lại, khí chất không thể kềm chế được.
Trước kia cô cảm thấy mấy ngôi sao nam trong giới nghệ sĩ bây giờ để kiểu tóc này trông rất đẹp mắt.
Nhưng nếu như so sánh với Hoắc Anh Tuấn, nhất định chỉ là một đống cặn bả.
“Đẹp mắt không?” Hoắc Anh Tuấn thấy cô không nhúc nhích nhìn mình chăm chú, khóe miệng gợi tình, nhìn có vẻ như quyển sổ tay bí tịch mà Quý Tử Uyên thật là rất hữu dụng.
Tất cả những người phụ nữ đều không cách nào cự tuyệt lại người đàn ông đẹp trai lại còn mang theo sự chói lóa ánh mặt trời cùng với khí chất vô lại.
Mặc dù anh chưa bao giờ chơi một bộ này, nhưng vì cô, anh cũng có thể thỉnh thoảng ủy khuất mà thay đổi một kiểu tóc mới.
Khương Tuyết Nhu nghiêm túc quan sát anh một hồi, nhíu mày một cái: “Ninh Nhạc Tuyền là chăm anh như thế nào, để cho người có bệnh nghiêm trọng như vậy còn chạy đến đây”
“Em là đang quan tâm anh?” Hoắc Anh Tuấn tâm tình dần dần chuyển biến tốt: “Thấy em, bệnh của anh liền tốt hơn nhiều”
“Không thể nào, anh cắt cái loại kiểu tóc ngây thơ này, còn chạy tới nhà người khác lấy hoa tươi rải khắp phòng, không phải bệnh càng nặng hơn thì đó là cái gì”.
Khương Tuyết Nhu nói năng rất không nể mặt: “Anh có phải bày lộn chỗ rồi hay không, anh hẳn là nên đến bày trước phần mộ của Nhạc Hạ Thu đi”
Thì ra cô nói bệnh càng nặng hơn là đổi một kiểu tóc với bày hoa tươi.
Hoắc Anh Tuấn cả người như đóng băng.
Sống ba mươi năm, cũng một lần cảm nhận được mùi vị bị người khác “bộp bộp” đánh vào mặt.
“Lại còn có tật xấu này, bày nhiều đồ ra như vậy phải dọn dẹp như thế nào đây.” Khương Tuyết Nhu nhìn chằm chằm những thứ hoa kia rất nhức đầu, cái nhà mới này là cô mới dành cả một ngày mới quét dọn sạch sẽ, kết quả bị anh biến thành cái dáng vẻ quỷ dị này.
Hoắc Anh Tuấn nghe được cô lẩm bẩm, sắc mặt đen xuống giống như đáy nồi.
Quỷ mới biết anh vì bày những thứ này mà phải tốn biết bao nhiêu thời gian, bây giờ trên tay đều cảm đầy gai nhọn của hoa hồng.
“Còn nữa, anh tại sao vào được chỗ này?” Khương Tuyết Nhu không vui nhìn chằm chằm anh: “Anh là vào đây bằng cách nào, mời anh lập tức rời đi, nếu không tôi báo cảnh sát báo cáo anh tự tiện xông vào nhà dân.”
“Được, em báo cảnh sát đi, anh cho cảnh sát nhìn cái này” Hoắc Anh Tuấn đem giấy chứng nhận kết hôn ra: “Chúng ta bây giờ vẫn còn là vợ chồng, bây giờ danh bạ tài sản của em, anh đều có phần, cho nên được hợp pháp hóa quyền nhà ở.”
Khương Tuyết Nhu không nói, cũng sắp quên anh là luật sư lợi hại nhất cả nước Nguyệt Hàn này.
Chương 472: Quấn lấy không buông
“Cho nên sao, anh cũng phải mang tới Ninh Nhạc Tuyền sao, hai nữ cùng ở với một chồng sao”
Khương Tuyết Nhu mặt lộ vẻ châm chọc: “Các ngươi quyền quý nhân sĩ ở Kinh Đô cũng không phải không có loại ví dụ này, chánh thể cùng với thiếp ở chung một nhà”
Hoắc Anh Tuấn bị cô tổ khổ trực tiếp đứng dậy, vóc người thon dài giống như nam thần, chẳng qua là đáy mắt phủ đầy tia máu đỏ: “Anh đã bảo Ninh Nhạc Tuyền rời đi, dì Tân cũng đã nói qua với anh, đêm hôm đó em trở lại đánh Ninh Nhạc Tuyền, là bởi vì anh nắm tay cô ta nằm ở trên giường, thật xin lỗi, là anh hiểu lầm em, anh đến nói xin lỗi với em.”.
“Chuyện ở sân chơi Nhạc Tuyết cũng đã rất lâu rồi, anh thậm chí còn không biết thứ năm chín giờ hai mươi hàng tuần vẫn còn tiếp tục bắn pháo bông, sân chơi vẫn là do Tổng giám đốc ở bộ phận kinh doanh quản lý, ông ấy nói pháo bông đã là thứ hấp dẫn du khách tới tham quan, nhưng mà anh đã bảo ông ấy hủy bỏ.
“Thời điểm tập đoàn Ánh Hạ sáng lập, lúc đó anh vẫn chưa nhận ra em, nhưng mà anh sẽ để cho điện tử Hoắc thị cùng tập đoàn Ánh Hạ mau sớm thống nhất, sau này nước Nguyệt hàn sẽ không còn tập đoàn Ánh Hạ nữa.”
Hoắc Anh Tuấn từng bước một tiến về phía cô, ánh mắt đầy ắp thâm tình: “Tuyết Nhu, em trở lại đi, anh không thể không có em.”
Hoắc Anh Tuấn cúi đầu xuống, thâm tình thành thực hướng môi cô hôn lên.
Khương Tuyết Nhu trong nháy mắt bỗng chốc thất thần.
Không thể không nói người đàn ông này rất đẹp trai, địa vị, âm thanh trầm ấm rất dễ dàng hạ gục một người phụ nữ.
Nhưng khi khí tức của anh dính sát vào, Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên tỉnh ngộ, lui về phía sau mấy bước, cảnh giác nhìn anh: “Anh đã nghe qua câu chuyện Chó sói bao giờ chưa, trước kia anh cũng đã nói biết bao lời rất dễ nghe, nhưng mà anh lại đối xử làm sao với tôi, Ninh Nhạc Tuyền chịu ủy khuất một chút, anh liền cho rằng là tôi đang khi dễ cô ta, người anh em của anh cũng cho rằng tôi là người xấu đang ghen tị đó con mắt, tôi chịu đủ rồi.”
“Còn có chuyện của Nhạc Trạch Đàm, rõ ràng anh ta xấu không có thuốc chữa, nhưng anh ba lần bảy lượt giúp anh ta, kết quả Giang Thư Hằng cầm đao tới giết tôi, làm hại Lương Duy Phong mất đi thận, sau đó vì phần áy náy nên để cho tôi tới chịu trách nhiệm, dựa vào cái gì”.
Hoắc Anh Tuấn hí mắt: “Em đang vì Lương Duy Phong mà bày tỏ bất bình?”
“Chẳng lẽ không phải sao” Khương Tuyết Nhu cười: “Không có Lương Duy Phong, tôi đã chết, là vì em trai của bạn gái trước của anh giết chết”
Cô lạnh như băng nói xong xoay người lên lầu. Cô bị chọc tức giận không nhẹ, cô trực tiếp đuổi anh ra ngoài khóa cửa, vào phòng tắm tắm.
Mới vừa tắm xong đi ra, nhưng nhìn thấy cái người đàn ông đó vốn nên ở bên ngoài lại nằm ở trên giường lớn của mình, anh ôm gối của cô, đang đắp chăn của cô, ngủ rất say.
Cô muốn điên lên, người đàn ông này rốt cuộc là vào bằng cách nào. “Hoắc Anh Tuấn, anh cút ra ngoài cho tôi” Khương Tuyết Nhu đem chăn vén lên.
Có thể nhìn thấy bên trong anh không mặc quần dài cũng như áo sơ mi, mặt cô lập tức đỏ lên tới mang tai, một nửa là tức giận, một nửa là mắc cở.
“Anh tại sao lại không mặc gì cả?”
Nhìn dáng vẻ khuôn mặt nhỏ bé mắc cở đỏ bừng của cô, Hoắc Anh Tuấn môi mỏng cong lên hấp dẫn: “Ngủ dĩ nhiên là phải cởi xuống, em lại không chuẩn bị quần áo ngủ cho anh.”
Mặt dày mày dạn mạnh xông vào nhà người ta như thế này còn trách cô chưa chuẩn bị quần áo ngủ cho anh?
Trước kia tại sao lại không phát hiện anh không biết xấu hổ như vậy chứ.
“Ngoan, đừng quấy rầy tôi, có mùi của em anh mới có thể ngủ được, đã hai ngày nay anh không ngủ rồi.” Hoắc Anh Tuấn lần nữa đem chăn cầm lấy đi đắp lại.
Khương Tuyết Nhu tức giận tâm can tỳ phối đều đau, rất vô lực: “Hoắc Anh Tuấn, anh rốt cuộc muốn thế nào, không phải anh có thú vui Nhạc Tuyền rồi sao, tại sao còn muốn quấn lấy tôi”
“Anh đã để cho cô ấy đi rồi.”
Hoắc Anh Tuấn nhấp mần môi mỏng, bỗng nhiên nói: “Nếu như em hạ anh đem em nhốt ở trong hầm rượu một đêm, em cũng có thể đem anh khoá lại trong tủ treo quần áo”
Khương Tuyết Nhu bật thốt lên: “Tôi nhốt anh để làm gì, tôi lại không giống như anh có bệnh”.
Có bệnh…
Hai chữ cuối cùng vang vọng ở trong phòng ngủ.
Hoắc Anh Tuấn cả khuôn mặt bỗng nhiên trắng bệch, giống như đứa bé vậy.
Khương Tuyết Nhu cắn môi, không nghĩ vừa rồi lại có một tia một phút đồng tình mềm lòng với anh.
Hoắc Anh Tuấn không nói gì, chân trần đạp trên đất đứng dậy đi vào trong tủ treo quần áo, khép cửa lại.
Khương Tuyết Nhu lười để ý đến anh, tùy tiện cho anh đi giả bộ.
Chương 473: Chiến lược mặt dày
Chẳng qua là lúc đi xuống lầu rót nước, chợt nhớ tới chuyện khi còn bé người vú em kia thường xuyên đem anh nhốt vào trong tủ treo quần áo….
Cái ly trong tay bỗng nhiên rơi trên mặt đất.
Cô vội vàng xông lên lầu, mở tủ quần áo ra. Hoắc Anh Tuấn cả người cuộn thành một cục, đầu chôn ở trong đầu gối, thân thể run rẩy giống như cái máy vậy. “Hoắc Anh Tuấn, anh đi ra”
Khương Tuyết Nhu đến níu anh, níu nửa ngày nhưng anh vẫn bất động.
“Lạnh quá… Đừng đánh tôi… ” Hoắc Anh Tuấn dùng sức che lỗ tai mình.
Rõ ràng không nghĩ đau lòng, nhưng mà giờ khắc này, lòng cô đã là không chịu nổi, đau lòng không thôi.
“Tôi không đánh anh, đừng ngủ ở đây, chúng ta lên giường, không có chuyện gì” Khương Tuyết Nhu ôm lấy anh, vuốt sau ót anh. một chút một, cho đến khi thân thể anh ngưng run rẩy, cô mới đỡ anh lên giường, đắp chăn lại.
Chẳng qua là người đàn ông dùng sức nắm lấy tay cô không buông ra. Cô cố rút mấy lần cũng không rút ra, không có biện pháp, chỉ có thể nằm đến bên kia.
Vốn là muốn chờ anh ngủ rồi đi đến phòng ngủ cho khách ở cách vách, kết quả bởi vì mình quá mệt mỏi lại ngủ thiếp đi.
Cũng không biết ngủ bao lâu. Mơ mơ màng màng cảm giác có người vội vàng hôn lên môi của cô.
Trên da thịt một bàn tay lạ lẫm xâm nhập tới.
Cô mở mắt ra, lúc thấy rõ ràng người đàn ông phía trên, tức giận hung hăng dùng sức đẩy anh ra: “Ai cho phép anh hồn tôi.”
“Tuyết Nhu, em là đang quan tâm anh, tối hôm qua em một mực chăm sóc anh, em đau lòng vì anh”Hoắc Anh Tuấn khóe miệng cong lên cười vui mừng nhìn cô chăm chú: “Chúng ta tới đi”
“Cùng cái đầu anh”.
Khương Tuyết Nhu thấy môi mỏng của anh, lại nghĩ tới một màn Ninh Nhạc Tuyền ngồi ở trên người anh trong phòng ngủ, sau đó lần nữa muốn ói một trận, trực tiếp vọt vào nhà cầu nôn mửa liên tục.
Hoắc Anh Tuấn lo lắng đi theo vào, Khương Tuyết Nhu ói xong ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Anh đừng hôn tôi, tôi chán ghét muốn ói.”
Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên lạnh như băng.
Cô cứ chán ghét mình như vậy sao.
Đúng, trong lòng anh là có vị trí cho Nhạc Hạ Thu, nhưng mà cho tới bây giờ anh còn không có làm ra chuyện phản bội cô.
Anh cắn răng, xoay người đi xuống lầu.
Khương Tuyết Nhu sửa sang lại đi xuống, trong phòng bếp truyền tới mùi thơm của bánh mì nướng.
“Sữa bò Tam Minh Trì, trứng gà chiên, ăn đi.” Hoắc Anh Tuấn choàng tạp dề làm bếp lại làm hai phần bữa ăn sáng, trên mặt còn mang nét mặt lấy lòng.
Khương Tuyết Nhu thiếu chút nữa muốn mở cửa sổ ra nhìn một chút bên ngoài, có phải mặt trời hôm nay mọc từ hướng tây hay không.
Ở chung một chỗ lâu như vậy, giờ anh lại làm cho mình một bữa cơm, hơn nữa còn rất khó ăn.
Bữa ăn sáng mặc dù cũng có mùi vị hình dáng, nhưng mà cô mới vừa ói xong, bây giờ bụng đói ục ục.
Nhưng mà cô sẽ không ăn.
“Xin lỗi, tôi không ăn bữa ăn sáng kiểu tây phương”
Cô lạnh lùng cự tuyệt xong đi thẳng tới cửa.
Hoắc Anh Tuấn: “..”
Đợi đã, lời này nghe sao mà quen tai.
Đúng rồi, trước kia lần đầu tiên cô làm bữa ăn sáng sớm cho mình, anh không phải cũng đã nói cô một câu này sao.
Người phụ nữ này thật thù dai.
Chương 474: Bị làm phiền
Khương Tuyết Nhu bị bữa ăn sáng của anh kích thích.
Trực tiếp lái xe đến một nhà hàng ăn sáng, lần trước nghe Minh Kiều nói qua nơi này cũng không tệ lắm.
Nhưng mà lúc mới vừa gọi xong bữa ăn sáng chuẩn bị ăn, thì gặp nay Diệp Minh Ngọc cùng Sở Văn Khiêm khoác tay nhau từ cửa thang đi lên.
Quản lý nhà hàng ân cần đi theo hai người: “Cậu Sở, Cô Diệp, hôm nay cũng còn sớm, vị trí cũng còn nhiều, hai vị xem muốn ngồi chỗ nào?”
Diệp Minh Ngọc nhìn một vòng, ánh mắt rơi vào trên người Khương Tuyết Nhu, ánh mắt sáng lên, lập tức lôi Sở Văn Khiêm đi tới.
“Ai da, đây không phải đường đường là vợ của Hoắc Anh Tuấn hay sao, làm sao một người như vậy lại ở nơi này dùng điểm tâm, vậy thì còn Cậu cả Hoắc đang ở nơi đâu chứ?” Diệp Minh Ngọc liếc nhìn chung quanh.
Khương Tuyết Nhu nhíu mày lại.
Hiếm khi được ăn sáng thật ngon như vậy, lại bọn họ tới làm phiền. Quản lý lại rất hoảng hốt: “Hoắc phu nhân? Thật xin lỗi là tôi hăm sóc không chu toàn, tối… “
“Quản lý Chu, không sao đâu” Sở Văn Khiêm cong lên một nụ cười quỷ dị sâu xa: “Hoắc phu nhân vị trí này tôi thấy là chắc cũng ngồi không được lâu, theo tôi biết, Cô Khương đã bị cậu cả Hoắc đuổi ra ngoài, nghe nói mấy ngày trước còn tới chỗ nhà đất vội vả mua nhà”
Quản lý Chu bừng tỉnh, ánh mắt nhìn Khương Tuyết Nhu nhất thời không có gì cung kính, còn tràn đầy khinh thường.
“Cậu Sở tin tức thật là nhanh nhạy ha” Khương Tuyết Nhu lau miệng, ánh mắt sắc bén bỗng nhiên nhìn về phía anh: “Anh so với truyền thông còn năng nổ hơn, chẳng lẽ ở bên ngoài biệt thự của tôi cài đặt mấy cái camera.”
Sở Văn Khiêm hừ một tiếng: “Người nào lại không biết trước đó vài ngày Hoắc Anh Tuấn mang theo một hộ lý có dáng dấp rất giống với bạn gái trước ở bên người tận tình chăm sóc.
“Cô thật đúng là buồn cười” Diệp Minh Ngọc mặt đầy châm chọc: “Ánh Hạ, Ánh Hạ không phải là tên của hai người Nhạc Hạ Thu và Hoắc Anh Tuấn hay sao, nhìn dáng vẻ xấu xí của cô một chút đi, thật cho là vị trí Hoắc phu nhân của cô có thể ngồi lâu dài được hay sao, nhưng mà tôi cũng phải cảm tạ cô, nếu không phải cô đoạt đi Hoắc Anh Tuấn, tôi có lẽ cũng không có biện pháp gặp được người chân chính quý trọng tôi như Văn Khiêm”
Sở Văn Khiêm hết sức đắc ý vuốt ve tóc Diệp Minh Ngọc.
Mặc dù anh ta trước kia cũng không quá thích thú Diệp Minh Ngọc.
Nhưng mà hôm nay Diệp Gia Thanh không có ở đây, Diệp Minh Ngọc là người thừa kế tập đoàn Diệp thị, anh ta bây giờ cảm thấy rất hài lòng.
Không bao lâu nữa, hai nhà Diệp Sở thống nhất, Hoắc Anh Tuấn còn là cái thứ gì nữa. “Quản lý Chu, tôi cảm thấy vị trí cửa sổ mà cô ấy ngồi không tệ” Diệp Minh Ngọc bỗng nhiên chỉ bàn của Khương Tuyết Nhu nói.
“Vậy ông chỉ cô ta lăn đến khác bàn đi” Sở Văn Khiêm cao cao tại thượng chỉ tay ra lệnh.
Quản lý Chu không nói hai lời, để cho phục vụ viên đem đồ ăn của Khương Tuyết Nhu dời đến góc bàn dựa vào tường xó xỉnh. kia: “Cô Khương, mời qua bên kia ăn đi.”
“Các người thật đúng là… “
Khương Tuyết Nhu mặt đầy bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đứng lên.
Diệp Minh Ngọc nhìn cô cười rất đắc ý: “Khương Tuyết Nhu, thấy không, cô vĩnh viễn cũng không sánh bằng tôi, tôi bây giờ là phó tổng giám đốc tập đoàn Diệp thị, tuần sau, tôi cũng sẽ cùng Văn Khiêm kết hôn, đến lúc đó hai nhà Diệp Sở chúng ta liên hiệp cường mạnh, ở nước Nguyệt Hàn coi như cũng không ai dám đi ngang tôi”
“Oh, vậy chúc mừng a” Khương Tuyết Nhu chậm rãi đứng lên: “Nhưng mà bố nằm trên giường bệnh, sinh tử không biết trước, cô còn có tâm tình kết hôn?”
“Minh Ngọc là muốn cho bác Diệp được vui” Sở Văn Khiêm cướp ở trước mặt trả lời.
“Nghe thật giống như rất quan tâm đến bố, nhưng mà sau khi bố hôn mê cũng không thấy các người đi nhìn qua ông ấy một lần, thật là hiếu thuận” Khương Tuyết Nhu trơ tráo không cười.
“Tôi có đi hay không liên quan gì đến chuyện của cô.”
Diệp Minh Ngọc nhạo báng: “Ngược lại là cô, tự cho là giành được quyền chăm sóc bố, nhưng mà vậy thì như thế nào, Diệp thị là của bố tôi, đồ của bố tôi hết thảy đều là của tôi, một đồng cũng không đến lượt cô, nghe nói bác sĩ An Kiệt Nhân cũng đã chết, bây giờ không có ai có thể cứu bố tỉnh lại, cô liền ôm ông ấy cả đời cho đến chết đi.”
“Nghe khẩu khí này của cô, thật giống như sống chết của An Kiệt Nhân, việc bố bất tỉnh, cô cũng không một chút đau khổ?” Khương Tuyết Nhu tấm tắc chớp mắt.
Cổ họng Diệp Minh Ngọc hơi chậm lại, không nhịn được nói: “Có thể nhanh lên một chút cát hay không, đừng làm trở ngại chúng ta ăn điểm tâm”
“Hy vọng cô có thể một mực giữ lại cái thái độ phách lối này”
Khương Tuyết Nhu móc ra mấy tờ tiền giấy ném trên bàn: “Bàn nhường cho các người, nhưng mà lần sau… Tôi sẽ không nhường cho Nói xong, cô xách túi rời đi.
Diệp Minh Ngọc Xuy thanh: “Lần sau, toàn là dở giọng khoác lác”
Lời nói ngừng một lát, quay đầu liếc nhìn Sở Văn Khiêm: “Anh nói Hoắc Anh Tuấn giữ bên người một người phụ nữ có dáng dấp rất giống bạn gái trước, là thiệt hay giả?”