*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chờ sau khi đám người rời khỏi đây, ông cụ Hoắc thở dài một cái.
Bà cụ Hoắc rót cho ông ly nước: "Ông à, tôi phải nói ông cũng già rồi, dứt khoát đem quyền lực giao ra đi, nói trắng ra là, những đời sau của chúng ta không mấy ai có thể hơn được Hoắc Anh Tuấn, đừng để đến cuối ngay cả danh hiệu đệ nhất gia tộc Hoắc thị cũng không gánh nổi"
"Nhưng mà nghĩ đến tiểu tử này không nghe lời như vậy, tôi liền tức lên" Ông cụ Hoắc đấm ngực buồn rầu nói: "Bất quá quả thật độc, con cháu nhà họ Hoắc không một ai có thể hơn được nó, Hoắc Nhã Lam cũng không tệ, nhưng so với nó, thì cũng kém xa."
"Nếu muốn vĩnh viễn giành lấy danh hiệu đệ nhất gia tộc, không ác không được."
Bãi đậu xe khách sạn
Khương Tuyết Nhu sau khi lên xe, Khương Tuyết Nhu không nhịn được len lén nhìn người đàn ông đang nịt dây đai an toàn.
Hôm nay xe anh đi là xe thể thao phiên bản hạn chế số lượng toàn cầu, phong thái cool ngầu của người lái xe công nghệ cao, bao trùm lên dáng người cứng cáp anh tuấn của anh ấy, không thể không nói, người đàn ông này nhan sắc quả thực quá cao, nhất là hành động của anh mới vừa nãy ở bữa tiệc đính hôn khí thế quả thật là... Đẹp trai soái ca.
Rõ ràng mỗi ngày đều nhìn thấy gương mặt này, làm sao lại còn có thể để cho lòng thiếu nữ nổ rung động tâm can.
Thật là buồn rầu.
Nói xong sắc mặt cũng không thay đổi.
"Muốn nhìn thì liền to gan nhìn đi, anh sẽ ngồi bất di bất dịch cho em nhìn. Anh cũng sẽ không nói gì em đâu."
Một lần nữa bắt được ánh mắt mơ ước của cô, Hoắc Anh Tuấn bắt lấy tầm mắt cô, khóe miệng cong lên cười mê người và cũng ranh mãnh.
"Em đây không thèm nhìn, em chẳng qua là xoay cổ, xương cố không thoải mái" Khương Tuyết Nhu làm bộ mất tự nhiên tùy ý nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Hoắc Anh Tuấn nhéo một cái vào lòng bàn tay cô, trên mặt anh tuấn tràn đầy nụ cười vui thích: "Mới vừa rồi chồng em có phải là rất tuấn tú hay không, nhìn ngây người"
"Suy nghĩ nhiều... " Khương Tuyết Nhu làm bộ ói ra, còn chưa nói hết, liền bị anh quay mặt qua, ngăn chặn đôi môi.
Người đàn ông này... Xong chưa.
Khương Tuyết Nhu đôi mắt khẽ run, muốn đẩy anh ra, nhưng người đàn ông này từ lúc nãy đến bây giờ, trên người vẫn đang tản ra mị lực mãnh liệt.
Khiến cho cô không tự chủ được lòng hơi say. Biết mình không nên đắm chìm, nhưng luôn là một lần lại một lần bị anh thuyết phục.
Cô không khỏi không thừa nhận, thời điểm đàn ông cường đại dễ dàng chinh phục phụ nữ hơn hẳn. Ví như bây giờ.
Một chiếc xe nhỏ màu đen lái qua chậm rãi ngừng ở bên cạnh xe thể thao, ngồi ở đằng sau Lương Duy Phong nhìn hai người trong xe thể thao,
Nhưng ở cùng Hoắc Anh Tuấn cô lại đắm chìm như vậy.
Nói cho cùng, cô chính là đang lừa gạt mình, cô căn bản cũng không muốn rời khỏi Hoắc Anh Tuấn, dù là vì cô mà bị thương tích đầy mình nhưng trong lòng cô cũng chỉ có một người đàn ông kia.
Đã như vậy, ban đầu cần gì phải cho anh ta hy vọng.
Giờ phút này, Lương Duy Phong trong đáy lòng tràn đầy cừu hận.
Anh ta chậm rãi đóng cửa sổ lại, nhắm mắt không nhìn: "Lái xe"
- ----------------------