*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Được rồi, ngồi đi." Hoắc Anh Tuấn ung dung lạnh nhạt kéo cô vào ngồi.
Trên bàn bày các loại trái cây điểm tâm.
Khương Tuyết Nhu lột mấy viên hạt thông, cảm thấy bóc vỏ thật là phiền toái, liền vứt bỏ.
Hoắc Anh Tuấn nhìn cô một cái, sau đó lột hạt ra để trước mặt cô.
Động tác tỉ mỉ kia của anh khiến cho Khương Tuyết Nhu trong thâm tâm có chút ngọt. "Tuyết Nhu... "
Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói ôn nhu của Lương Duy Phong.
Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu nhìn lên, Lương Duy Phong cả người âu phục màu xanh da trời phối hợp với quần dài màu trắng, khí chất sạch sẽ thanh khiết, anh nhìn cô, trong mắt lóe lên khiếp sợ và đau tim.
Anh tiến lên một bước, tay không nhịn được chạm lên trên mặt cô.
Nửa đường lại bị một bàn tay chặn lại, Hoắc Anh Tuấn một tay ôm chặt Khương Tuyết Nhu, mày rậm cau lại: "Làm sao, trước mặt mọi người, lại muốn trêu đùa phu nhân của tôi, không tốt lắm đâu"
"Hoắc Anh Tuấn, anh đã xa không như nay, tôi rất nhanh sẽ đem Tuyết Nhu đoạt lại, anh căn bản không xứng có cô ấy" Lương Duy Phong cảnh cáo xong, êm ái đối với Khương Tuyết Nhu nói: "Đợi tối thêm một ít ngày"
"Duy Phong, anh hôm nay làm sao cũng tới" Khương Tuyết Nhu bị hai người đàn ông tranh cãi đến nhức đầu, không thể làm gì khác hơn là chuyển ý đề tài.
"Tôi cùng tập đoàn Sở thị gần đây có chút hợp tác."
Lương Duy Phong mới vừa nói xong, thư kí Sở Văn Khiêm nhiệt tình đi tới: "Tổng giám đốc Lương, chỗ ngồi của anh đã sớm được sắp xếp xong xuôi, anh lại phía trước này ngồi đi. Chỗ phía sau này là một số ít người không có thân phận quan trọng ngồi"
"Phải không, nhưng vị này chính là cậu cả Hoắc Hoắc... " Lương Duy Phong đã sớm căm ghét Hoắc Anh Tuấn từ lâu, lúc này rốt cuộc có cơ hội châm biếm.
"Cái gì Cậu cả Hoắc, xách giày cho Sở thiếu gia chúng ta cũng không xứng." Thư kí nhẹ giễu cợt, mang Lương Duy Phong đi về phía trước.
"Tuyết Nhu, em có muốn cùng ngồi với tôi như trước không" Lương Duy Phong bỗng nhiên đưa tay hướng tới Khương Tuyết Nhu.
Mọi người đều nhìn lại, ánh mắt cổ quái.
Dẫu sao chỉ là một người phụ nữ bị hủy dung nhan mà được hai người đàn ông anh tuấn đẹp trai tranh đoạt, quả thực để cho người khác không ngừng hâm mộ.
Nhưng mà Khương Tuyết Nhu chỉ có tràn đầy lúng túng.
"Lương Duy Phong, để cho tôi nhắc nhở anh bao nhiêu lần nữa đây, cô ấy là vợ tôi" Hoắc Anh Tuấn gương mặt tuấn tú âm. trầm, trong giọng nói ẩn giấu vẻ không vui cảnh cáo.
"Cùng anh ngồi ở đây phía sau?" Lương Duy Phong nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt đùa cợt: "Trong bữa tiệc đính hôn hôm nay nơi này chính là chỗ cho những người có tiệc thân phận hèn mọn nhất ngồi, thậm chí thư mời của bọn họ đều là tiêu tiền đưa lễ thì có thể mua được."
Anh ta nói rất không khách khí, khách ngồi cùng bàn cũng không dám lên tiếng, dẫu sao bọn họ thật sự là nghĩ hết biện pháp mới có thể đi vào buổi lễ đính hôn của hai nhà Diệp Sở, để biết càng nhiều nhà giàu có thể gia hơn, có thể có một vị trí ngồi đã rất tốt rồi.
Hoắc Anh Tuấn cười một tiếng: "Lương Duy Phong, anh là oán hận tôi lần trước ở bữa tiệc sinh nhật của ông cụ Diệp nhục anh phải không, bây giờ muốn báo thù?"
Lương Duy Phong không nói một lời, nhưng chỉ có chính anh ta mới biết giờ phút này quả thật rất sung sướng.
Hoắc Anh Tuấn quay đầu sờ đầu cô một cái: "Vợ, có một số người đàn ông giấu rất sâu, em nhìn anh nè, xấu xa liền thể hiện hết lên trên mặt, không giống như có vài người, bề ngoài quân tử, bên trong tiểu nhân"
"Hoắc Anh Tuấn, anh đủ rồi, anh đoạt vị hôn thê của tôi, anh cảm thấy tôi còn có thể ôn hòa nhã nhặn cùng anh nói chuyện." Lương Duy Phong sắc mặt biến thành màu đen: "Tuyết Nhu, cùng tôi đi, sau này tôi che chở em, tôi có thực lực này"
"... Thật xin lỗi, Duy Phong, tôi ngồi ở đây". Khương Tuyết Nhu áy náy nhìn anh ta một cái: "Anh đi đi, tôi rất xấu, rất không xứng với anh."
- ----------------------