Truyện Dụ Dỗ Đại Luật Sư - Hoắc Anh Tuấn - Khương Tuyết Nhu

Chương 290: Chap-356




Chương 356: Hoắc Phong Lang đã làm gì​

Ngôn Minh Hạo không cam lòng nói: “Nói thật tám năm trước tập đoàn Hoắc thị dưới sự điều hành của mẹ anh phát triển không tệ, nhưng chỉ đến khi anh nhậm chức, nhiều lần ra nước ngoài, mời những nhân tài hàng đầu, tự mình thành lập phòng thí nghiệm, sau đó lại phát triển lĩnh vực khoa học kỹ thuật, là anh tự tay đặt tập đoàn Hoắc thị ngồi vững trên vị trí gia tộc mạnh nhất cả nước, cũng là anh đưa Hoắc thị lọt vào top 10 tập đoàn mạnh nhất toàn cầu, bây giờ Hoắc Phong Lang lại vô duyên vô vớ được hưởng lợi?”

"Hoắc Phong Lang đã làm được gì, anh bận mải đến mức hai giờ sáng đi ngủ bốn giờ sáng đã rời giường để đi công tác, anh ta nước ngoài chơi bời trác táng, vừa quay trở về liền nhậm chức cao”

“Nhìn tôi rất giống người làm mướn không công sao ?” Hoắc Anh Tuấn đột nhiên nhíu mày.

Ngôn Minh Hạo khẽ giật mình.

"Chuyện tối hôm qua điều tra thế nào rồi?” Hoắc Anh Tuấn nén khăn lau đi đổi sang chủ đề khác

“Rượu anh uống bị đánh tráo, là một loại rượu dễ gây hưng phấn..” Ngôn Minh Hạo nói: “Sau đó có người nói với Diệp Minh Ngọc rằng phương tiểu thư bị Khổng Vân Tử cưỡng ép đưa vào căn phòng kia”.

“Thì ra là thế” Hoắc Anh Tuấn gật đầu, đêm qua, anh, Diệp Minh Ngọc, Khương Tuyết Nhu, Khổng Vân Tử cũng chỉ là quân cờ trong tay Hoắc Phong Lang mà thôi

Anh liếc mắt nhìn lên phòng ngủ trên tầng, quay đầu lại nói với dì Tần: “Dì đi lên xem một chút”

Dì Tần rất nhanh từ trên lầu đi xuống, lo lắng nói: "Khương tiểu thư nằm trên giường không nhúc nhích, không muốn ăn cũng không muốn uống, tôi cảm thấy tình trạng của cô ấy...thật sự không tốt.”

Giống như một người còn sống sờ sờ ở đó nhưng không còn linh hồn, không còn có ý nghĩa

Câu sau dì Tân nghẹn lại trong miệng, không nói ra.

“Muốn tuyệt thực sao” Đáy mắt Hoắc Anh Tuấn loé lên tia buồn bực.

Anh đứng dậy, trực tiếp đi lên lầu.

Như dì Tần nói, Khương Tuyết Nhu nhắm chặt mắt, sắc mặt tái nhợt.

Nhưng Hoắc Anh Tuấn biết cô đã tỉnh dậy rồi.

“Em muốn dùng phương thức này bức ép anh sao” Hoắc Anh Tuấn cười lạnh, “Khương Tuyết Nhu, từ lúc nào mà em trở nên yếu đuối như thế?

Lông mi Khương Tuyết Nhu run rẩy, đúng vậy, là từ khi nào, cô tưởng rằng bố mẹ ruột của mình là vợ chồng Khương Thái Vũ, bọn họ hết lần này đến lần khác bức tử cô, hãm hại cô vào tù, thậm chí trong từ ngục còn hành hạ cô đến chết đi sống lại, về sau | lại biết bà bị hại chết.

Cô đã rất tuyệt vọng, khi trong lòng không có gì ngoài thù hận, còn có anh ở bên cạnh làm bạn.

Là anh cho cô ấm áp và hy vọng.

Mà bây giờ anh giống như một nhà tù giam cầm cô, cô có cố gắng như thế nào cũng không phải là đối thủ của anh, cô không thấy hy vọng nào nữa.

“Đứng lên” Hoắc Anh Tuấn kéo chăn mền trên người cô xuống, kéo cô từ trên giường lên: “Em không muốn điều tra nguyên nhân cái chết của mẹ em nữa sao”

“Không muốn.” Khương Tuyết Nhu thật lòng trả lời, có anh ở đây, cô vĩnh viễn không báo được thù.

Hoắc Anh Tuấn khẽ giật mình, tức giận nói: “Nếu như em không tỉnh táo lại cho anh, anh sẽ làm cho Hồng Nhân sụp đổ, anh sẽ khiến Lương Duy Phong không còn gì cả, thậm chí, từ hôm nay trở đi, anh sẽ không tiếc công sức để chèn ép Diệp Gia Thanh, còn có cả Lâm Minh Kiều, chỉ cần là người có quan hệ với em, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua”.

“Hoắc Anh Tuấn, anh dứt khoát giết chết tối đi.” Khương Tuyết Nhu không thể nhịn được nữa, mở hai mắt ra, vừa khóc vừa cầm. gối đập vào người anh.

Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Hoắc Anh Tuấn ngược lại thở dài một hơi, anh dùng sức ôm lấy cô: “Khương Tuyết Nhu, anh sẽ không giết em, anh muốn em cứ ngốc nghếch như thể ở bên cạnh anh cả đời, anh sẽ cưới em, đối tốt với em, đừng rời bỏ anh”

Ánh mắt thâm tình của anh khiến Khương Tuyết Nhu thất thần một lúc, nhưng rất nhanh cô liền giễu cợt đứng lên: “Anh cảm thấy tôi sẽ tin sao, anh nhìn mặt tôi đi, thế này gọi là đối tốt với tôi sao?”

“Hôm qua...là ngoài ý muốn” Hoắc Anh Tuấn có chút chật vật giảng giải.

“Anh cảm thấy tôi sẽ tin anh sao” Khuôn mặt Khương Tuyết Nhu tràn ngập chán ghét lẫn châm chọc.

“Thật ra, rượu hôm qua anh uống bị tráo thành một loại rượu có khả năng gây kích thích, anh cứ nghĩ là mình đã uống quá nhiều..” Khoé miệng Hoắc Anh Tuấn câu lên vẻ tự giễu.

Khương Tuyết Nhu khẽ giật mình, cẩn thận nghĩ lại hành động của anh hôm qua, quả thật không quá phù hợp với tác phong của anh trong những ngày qua.

Nhưng nói cho cùng, tất cả đều là người khác tính kể với anh, mà cô chỉ là nạn nhân của việc bị người khác lợi dụng.

“Ngoan, đi rửa mặt sau đó ăn chút cơm, anh giúp em lấy kem đánh răng” Hoắc Anh Tuấn thấy cô không nói lời nào, dáng vẻ cưng chiều vuốt mái tóc cô, chủ động đi phòng tắm lấy kem đánh răng cho cô, đổ nước ấm để súc miệng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.