Truyện Dụ Dỗ Đại Luật Sư - Hoắc Anh Tuấn - Khương Tuyết Nhu

Chương 265: Chap-331




Chương 331: Giống hệt bố​

Lương Duy Phong nhìn bóng người càng lúc càng xa của cô, từ trong đáy mắt lan ra vẻ lạnh lẽo ớn lạnh.

Anh ta dùng sức nắm chặt quả đấm. | Nỗi tức giận này anh ta luôn một mực nín cho đến mãi sau khi trở về công ty thì không thể nhịn được nữa liền đập phá đồ dùng trong phòng làm việc.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên.

| Là một dãy số lạ, anh ta phiền não cầm lên, ghé sát bên tai, từ bên trong truyền ra một tiếng cười đàn ông trầm. thấp: “Vị hôn thê của mình bị người đàn ông khác đè nhất định rất khó chịu nhỉ?”

"Anh là ai?” Ánh mắt Lương Duy Phong rét lạnh, đây là một thanh âm xa lạ.

“Tôi còn biết thân của anh căn bản không có sao, anh cố ý dùng khổ nhục kế lừa dối Khương Tuyết Nhu. Anh cũng đã sớm biết thân thế của Khương Tuyết Nhu rồi, cho là bám vào nhà họ Diệp là có thể một bước lên mây."

“Im miệng” Lương Duy Phong không thể nhịn được nữa mà quát lên. Sau lưng lạnh rùng cả mình, lần đầu tiên, cái cảm giác bị người khác hoàn toàn biết rõ thật đáng sợ.

“Tôi là người có thể giúp anh rửa nhục” Đầu dây bên kia thấp giọng lạnh lùng nói: “Tôi còn có thể giúp cho Kim Duệ trở thành công ty hàng đầu ở nước Hoa, có thể giúp anh đoạt lạt người phụ nữ mà anh thích, chỉ cần sau này anh nghe lời tôi”. Đọc nhanh tại truyện t amlinh.

"Anh muốn làm gì?” Lương Duy Phong không hiểu. "Anh không cần phải biết”. Lương Duy Phong chỉ trầm ngâm mấy giây, liền ngay lập tức gật đầu: “Được, tôi đồng ý với anh”

Anh ta muốn trở thành kẻ có thể đứng trên người khác. Anh ta muốn cho Hoắc Anh Tuấn cũng phải nếm thử một chút sỉ nhục hôm nay mà anh ta phải chịu.

Trên màn ảnh điện thoại di động, khuôn mặt nho nhã ôn hòa dần dần thay đổi trở nên dữ tợn, vặn vẹo.

Năm giờ chiều.

Một người quản lý cấp cao đang ngồi ở trong phòng làm việc luôn miệng báo cáo lại chút tình hình ở công ty nước ngoài cùng với Hoắc Anh Tuấn.

Ngôn Minh Hạo gõ cửa đi vào, vẻ mặt có chút kiêng dè: “Cậu chủ, Phó Chủ tịch trở lại rồi, nói muốn anh lên lầu gặp”. Đọc nhanh tại truyện t amlinh.

Phó Chủ tịch? Hoắc Nhã Lam?

Người quản lý cấp cao nọ sợ hãi cả kinh, Hoắc Nhã Lam hàng năm đều ở nước ngoài cùng với chồng mình, mọi người cũng sắp quên Hoắc Nhã Lam còn là Phó Chủ tịch của tập đoàn Hoắc thị mất rồi. Nhưng mà, tại sao bà ta lại đột nhiên trở lại? Chẳng lẽ là vì Hoắc Phong Lang?

Người quản lý cấp cao nọ len len quan sát vẻ mặt của Hoắc Anh Tuấn, bỗng thấy sắc mặt anh mang đầy vẻ lãnh đạm, đáp lại Ngôn Minh Hạo: “Nói bà ta là tôi bề bộn nhiều việc, không rảnh”

Người quản lý cấp cao họ cũng không dám làm chậm trễ thời gian của anh nữa, vội vàng kiếm cớ rời đi.

Hoắc Anh Tuấn đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi công ty thì ngay lúc ấy, từ ngoài cửa có một người phụ nữ mang khí chất ác liệt xông từ bên ngoài vào.

“Cậu không rảnh gặp tôi thì bây giờ tôi đến gặp cậu. Sao hả? Tổng Giám đốc Hoắc”.

Đôi mắt phượng của Hoắc Nhã Lam tản ra vẻ nổi giận đùng đùng: “Bây giờ cánh cậu cứng rồi, ngay cả lời tôi nói cậu cũng không coi vào đầu đúng không? Tôi đây vẫn còn là mẹ cậu đấy.”

“Mẹ?” Hoắc Anh Tuấn nghe được cái chữ này, môi cong lên thành một nụ cười châm chọc: “Vậy đại nhân mẹ thân mến, mẹ không ở bên cạnh người chồng làm nhạc sĩ của mình đi? Chạy tới chỗ tôi ở đây làm gì?”

"Cậu biết rõ ràng” Hoắc Nhã Lam không kiên nhẫn mà nói: “Lập tức điều Hoắc Phong Lang trở lại, bây giờ nước Pháp đang không yên ổn, cậu muốn hại chết Hoắc Phong Lang hay sao?”

“Có bao nhiêu người sống ở nước Pháp, ai nấy sống rất tốt đấy thôi? Hoắc Phong Lang cao quý đến mức ấy là chút khổ cũng không chịu được?” Hoắc Anh Tuấn dựa vào trên ghế da, hai tay khoanh vào nhau: “Vậy năm đó tôi đến châu Phi bàn chuyện làm ăn. Khi đó bên kia vừa có dịch bệnh, còn xảy ra cả nội chiến cũng không nhìn thấy mẹ có chút xíu gì quan tâm đầu?”

Hoắc Nhã Lam nhìn khuôn mặt có mấy phần tương tự với Lục Minh Anh kia, thái độ bà ta lạnh như băng: “Cậu và Hoắc Phong Lang giống nhau à? Cậu là con gián đập mãi không chết! Tính tình hệt như bố cậu”.

“Vậy à?” Hoắc Anh Tuấn nghiêng đầu một cái, môi mỏng cong lên, nụ cười càng lúc càng đậm: “Vừa hay, không phải mẹ đây muốn cho Hoắc Phong Lang và tôi cùng nhau tranh tập đoàn này hay sao? Thế cứ để cho Hoắc Phong Lang ở bên kia học hỏi kinh nghiệm cho thật tốt vào".

- ----------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.