Chương 1012: Trách móc
Anh ta lùi lại hai bước, gượng cười đau khổ rồi quay người rời đi.
Hiểu Lãnh và Hiểu Khuê chạy đến: “Mami, sao chú lại bỏ đi rồi? Hai người cãi nhau sao?” “Đi ăn cơm đi.” Khương Tuyết Nhu củi người xuống, dịu dàng nói.
Chỉ là sâu trong đôi mắt, cô rất mệt mỏi.
Hai ngày sau.
Hoặc Anh Tuấn huy động tất cả người của nhóm Thanh Long đi tìm Hoặc Phong Lang, nhưng người này giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy. “Cậu lớn, chúng tôi đã kiểm tra ga tàu, sân bay, đường cao tốc, nhưng không tìm thấy tung tích của Hoặc Phong Lang. Thậm chí cả bệnh viên cũng không có hồ sơ bệnh án của Hoặc Phong Lang Chiến Thành cau mày báo cáo tình hình, “Trước mắt, chỉ có hai khả năng, một là Hoặc Phong Lang bị bắt nhất hai là câu ta đã chết rồi
Hoặc Anh Tuần ngồi trên ghế da thân hình cao làm giống như bị người ta tại một chậu nước lạnh.
Chết rồi.
Sao có thể con người Hoắc Phong Lang giống như con gián đánh cũng không chết, làm sao có thể chết được? Anh run rẩy lấy hộp thuốc ra châm một điều, hai tay run run. “Chiến Thành, ông là người cuối cùng nhìn thấy Hoắc Phong Lang, ông hãy nhớ lại thật kỹ, nghĩ kỹ xem lúc ông rời đi còn có có người khác hay không?” Hoắc Anh Tuấn hung hằng hét lên.
Cả người Chiến Thành sợ hãi, điều duy nhất ông ta biết là Trình Nhã Thanh đang ở trong xe, nhưng Trình Nhã Thanh không có lý do gì để làm hại Hoắc Phong Lang, cô ta cũng không có thù hận sâu sắc với Hoắc Phong Lang. “Không có, cậu lớn.”
Vừa dứt lời, Hoắc Nhã Lam xông vào phòng làm việc. “Hoắc Anh Tuấn, vừa rồi Sở Minh Khôi gọi điện cho tôi, nói không liên lạc được với Hoắc Phong Lang, ông ấy nói anh đưa Hoắc Phong Lang đi đến nhóm Thanh Long, Hoắc Phong Lang bị anh nhốt rồi?”
Cả người Hoắc Anh Tuấn cứng đờ, điều anh lo lắng nhất đã xảy ra rồi. “Mẹ, ba ngày trước, tôi đã đưa Hoắc Phong Lang đánh ra ngoài rồi.”
Hoắc Nhã Lam ngây người: “Nếu như nó thật sự phản bội nhà họ Hoắc thì anh đánh nó là đúng, nhưng không có lý do gì mà chúng ta không liên lạc được với nó.
Hoặc Anh Tuấn mím chặt môi mỏng, im lặng hồi lâu không nói.
Hoắc Nhã Lam càng nghĩ càng không yên, bà ta chỉ đành phải nhìn về phía Chiến Thành.
Chiến Thành cúi đầu nói: “Chúng tôi đã ném anh ta đến con hẻm hẻo lánh ở phía bắc thành phố, sau đó vẫn không tìm thấy tung tích của anh ta. Mấy ngày hôm nay đều đang tìm nhưng vẫn chưa tìm thấy.
Hoắc Nhã Lam đau thương lùi lại hai bước, dù sao thì Hoắc Phong Lang cũng là đứa con mà bà ta mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra. “Một người sống bình thường như vậy, sao lại không tìm thấy cơ chứ, Hoắc Anh Tuấn, có phải anh giết chết Hoắc Phong Lang nên mới tìm cái cớ để nói dối không?” “Tôi không có…
Hoắc Anh Tuấn nghe vậy thì rùng mình, nhưng Hoắc Nhã Lam giống như không nghe thấy, xông lên tát anh một bat tai. “Anh hận nó hay là oán trách nó thì tôi có thể hiểu, anh muốn đánh thế nào tôi cũng không ngăn cản, nhưng anh không thể đánh chết nó, dù gì nó cũng là em trai của anh.”
Hoắc Nhã Lam vừa khóc lóc thảm thiết vừa nói. “Phong Lang vẫn còn nhỏ, nó đi lầm đường lạc lối là tôi không tìm được một người bố tốt cho nó, là tôi không dạy dỗ đàng hoàng. Sao anh lại phải giết nó ?” “Bà chủ, cậu lớn thật sự không giết cậu hai.” Chiến Thành giải thích.