Mẹ Cố ở một bên kêu lên: “Máu, nhiều máu quá, dưới đất, dưới đất có nhiều máu quá.”
Dương Tâm theo bản năng nhìn xuống sàn nhà, một vũng máu tươi đập vào mắt, nhìn thật ghê người.
“Anh, mau bảo cô ta tỉnh táo lại đi, đừng để cô ta xúc động như vậy nữa. Cô ta vừa đẻ non, đau buồn quá độ, có thể dẫn tới băng huyết. Mau chóng đưa cô ta vào phòng phẫu thuật cầm máu, bằng không chậm trễ một chút thì hậu quả không dám tưởng tượng.”
Gần như ngay khi lúc cô ta chuẩn bị mở miệng nói, Thẩm Thành trực tiếp lao tới, đỡ Cố Ngọc Hiểu đứng lên.
Mẹ Cố vội vàng đỡ lấy con gái, sau đó đưa cô ta về lại phòng phẫu thuật.
Dương Tâm vốn dĩ muốn theo xem tình hình, kết quả máy truyền tin trên cổ tay vang lên.
Nhìn xuống thấy là một dãy số, nhưng mà những số này rất quen thuộc, chắc là của Gia tộc Hải Nhân.
Chủ nhà họ Hải gọi điện thoại cho cô sao?
Không phải chứ, mấy ngày nay luôn là Thẩm Thành đàm phán với ông ta, ông ta không lý gì lại gọi điện thoại cho cô.
Ngoại trừ chủ nhà họ Hải, chỉ còn lại…
Chắc chắn là Hải Cẩn.
Cô đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Thành, sau đó đi tới ban công cách đó không xa.
Thẩm Thành suy nghĩ một chút, sau đó cũng đi theo.
Hai anh em một trước một sau tới ban công, Dương Tâm mở miệng nói: “Là Hải Cẩn gọi.”
Thẩm Thành từ kẽ răng siết ra một chữ: “Nghe.”
Dương Tâm ấn hai lần lên máy truyền tin.
“Alo, tôi Dương Tâm đây.”
“Sư phụ, là em.”
Đúng là Hải Cẩn.
Dương Tâm nhíu mày hỏi: “Bây giờ cô sao rồi? Tình hình của cô tôi đã biết hết rồi, chuẩn bị mấy ngày nữa tới Gia tộc Hải Nhân đòi người. Cô chống đỡ thêm mấy ngày nữa, có tôi làm chỗ dựa cho cô rồi, bọn họ không dám làm gì cô đâu.”
Hải Cẩn khàn giọng nói: “Sư phụ, chị đừng tới nữa.”
Dương Tâm nhíu mày.
‘Đừng đến?’ ‘Có ý gì?’ Cô yên lặng trong chốc lát rồi dò hỏi: “Hải Cẩn, em có chuyện gì khó nói phải không?”
‘Không lẽ là gia tộc Hải Nhân uy hiếp cô ấy?’ Cũng có thể lắm chứ.
Đám lão già kia chỉ biết nghĩ đến quyền thế địa vị, thế nên việc uy hiếp một cô gái nhỏ vì những thứ đó không phải việc bọn họ không làm được.
“Không có, em không có nỗi niềm khó nói. Vốn là do em sai, bây giờ em đến chịu phạt cũng là chuyện đương nhiên. Thân là con gái của gia tộc Hải Nhân mà lại vi phạm gia quy, em nên chịu trừng phạt. Em không có gì để phản bác, cũng không có gì để bào chữa. Chị đừng đến tìm em, cho dù gia tộc có phạt em như thế nào thì em cũng phải chịu.”
Dương Tâm suy nghĩ một chút rồi mở miệng hỏi: “Không phải em thích Thẩm Thành, muốn theo đuổi anh ta sao? Chị có thể giúp em một tay, để em gả vào nhà họ Thẩm, trở thành mợ chủ của nhà họ Thẩm. Cơ hội ở trước mắt, không lẽ em không muốn bắt lấy sao? Chỉ cần ra khỏi thì em có thể thực hiện được nguyện vọng, còn về việc tôi làm thế nào để cứu em thì em không cần phải bận tâm, chị sẽ thu xếp ổn thỏa. Em chỉ cần thả lỏng tinh thần là được, đến lúc đó chị đến Gia tộc Hải Nhân một chuyến, đích thân thương lượng với bọn họ để bọn họ sẵn lòng thả em ra. Em đừng suy nghĩ nhiều, cứ chờ chị đến đón em là được.” “Không được.” Hải Cẩn vội vàng từ chối: “Hiện tại em không thích Thẩm Thành nữa rồi. Em không muốn theo đuổi anh ấy, cũng không muốn sống chung cùng anh ấy. Sư phụ, chị đừng vì chuyện của em mà bôn ba, em cũng không muốn rời khỏi gia tộc, em thực sự không muốn. Đây là lựa chọn của em, không có ai uy hiếp em cả. Đời người trải qua một lần ái tình là đủ rồi, em không muốn lại phải trải qua lần nữa. Hơn nữa Thẩm Thành cũng sắp kết hôn với cô Cố rồi, em không muốn đi phá hoại hôn nhân của anh ấy, cũng không muốn bị người đời mắng là kẻ thứ ba. Em càng không hi vọng con của mình bị người ta chụp mũ là đứa con riêng, cho nên em và con sẽ không quay lại nhà họ Thẩm.”