Truyện Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng - Chương 901




Nước mắt của Trần Uyên bắt đầu lặng lẽ tuôn rơi.

Bọn họ không tìm ra lối thoát thật sao?

Căn cứ điều trị.

Bên hồ nhân tạo.

Dương Tâm nhíu mày nhìn Phó Đức Chính đang đứng trước mặt, cười như không cười nói: “Người cậu mọc cánh sao? Tối qua còn đang ở Đế Đô, sáng nay đã đến Hải Thành rồi.”

Phó Đức Chính nghe cô mỉa mai, không nhịn được cười, nói đùa theo: “Hết cách, ở đây có người khiến tôi bận lòng, là nơi trái tim luôn hướng về, cho dù đi đến đâu, trước sau cũng chỉ nhớ nhung mỗi nơi này.”

Dương Tâm không nhịn được liếc mắt khinh bỉ.

Người đàn ông này lại rất thẳng thắn, nói chuyện cũng không khéo léo, cũng không quan tâm người ta có chấp nhận được hay không.

Cô khẽ lườm anh ta một cái, chuyển chủ đề nói chuyện: “Không phải bố cậu xảy ra chuyện sao? Bây giờ thế nào rồi, có gì đáng ngại không?”

Ông Phó bây giờ là nguyên thủ một nước, an nguy của ông ấy liên quan đến cả một quốc gia, nếu xảy ra sự cố gì thì chính là chuyện khiến cả nước kinh sợ.

Nghe cô nhắc đến bố, nụ cười trên mặt Phó Đức Chính dần biến mất.

“Áp lực quá lớn, cơ thể gánh vác quá mức, phút chốc đã ngã bệnh, còn về tình hình thế nào, nếu nói ổn thì cũng không ổn, bởi vì cơ thể đã ngày càng suy yếu, nếu nói không ổn thì vẫn còn chống đỡ được.

Bây giờ ông ấy chỉ vừa mới lên nắm quyền, sau này vẫn còn nhiều việc phải làm, nhưng ông ấy cũng không thể nghe lời bọn tôi bỏ hết mọi việc ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe được, vì vậy trong tình trạng làm việc vất vả suốt ngày suốt đêm, sức khỏe cũng ngày càng xấu đi.”

Dương Tâm gật gật đầu: “Vậy thì nghĩ cách giúp ông ấy giảm áp lực đi, bây giờ đã tiến hành chuyển giao quyền lợi, tất cả công việc đều đang dần đi vào nề nếp, không cần tạo thêm áp lực lớn như vậy cho bản thân nữa.”

Phó Đức Chính cười gượng lắc đầu: “Nếu ông ấy chịu nghe khuyên nhủ, tôi đâu đến nỗi lo lắng như vậy?

Bây giờ ông ấy quả thật là phải giảm áp lực, cho nên tôi chuẩn bị mời một thầy thôi miên cho ông ấy, bảo ông ấy thư giãn thoải mái.”

Dương Tâm nhướng mày.

Có lẽ cô biết mục đích tên này đột nhiên đến Hải Thành rồi.

Anh ta cố ý đến tìm cô.

Còn về lý do tại sao?

Cô nghĩ cô đã đoán ra sơ sơ.

“Tìm thầy thôi miên à, chuyện mạo hiểm này khó tránh phải lo lắng hơi nhiều, tôi và cậu đều biết, thầy thôi miên giỏi nhất thế giới cũng có thể chắp nối nhịp cầu tinh thần, tiến hành nối liền tinh thần với người bệnh.

Trong đầu ông Phó đều là bí mật quốc gia, nếu người ngoài tiến hành nối liền tinh thần với ông ấy, lấy được tin tức quan trọng gì từ trong trí nhớ của ông ấy, hậu quả không thể tưởng tượng được.”

Phó Đức Chính cong môi cười.

Người phụ nữ này lại rất thẳng thắn, cô ấy như vậy đã vạch trần ra, anh ta muốn thừa nước đục thả câu cũng không được rồi.

“Vì vậy có lẽ cô đã đoán được mục đích tôi đến tìm cô, nếu đã là người thông minh vậy thì không cần giả ngây giả dại đoán già đoán non nữa, Dương Tâm, tôi muốn biết tung tích của thầy thôi miên bật nhất thế giới Phiêu Diểu, cô nói cho tôi biết được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.