Truyện Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng - Chương 866




Đây mới chính là mục đích thật sự của bọn họ, bây giờ đã lòi đuôi cáo ra rồi.

Hải Cẩn lạnh lùng cười một tiếng, chọc nước ối sao, đúng là độc ác mà.

Cái thai của cô ta đã không ổn định rồi, nếu như bây giờ chọc nước ối, cho dù có đúng là con của Vân Hành đi chăng nữa thì cái thai cũng sẽ bị tổn thương nặng.

Nếu vậy thì thà không phải con của Vân Hành còn tốt hơn.

Bọn họ sẽ nhân cơ hội này đuổi cô ta ra khỏi gia tộc Hải Nhân.

Bố chỉ có hai người con gái, chị Hải Vy đã mất quyền thừa kế, nếu cô ta cũng vì chuyện này mà bị trục xuất, thì ông hai chắc chắn sẽ vùng lên.

Vì dù gì ông hai cũng là em trai cùng bố khác mẹ với bố cô ta, mà con trai của ông hai cũng là cháu ruột của bố cô ta, đến lúc đó có thể đường đường chính chính lên thừa kế gia tộc.

Có một sức nặng đè trên vai cô ta.

Cô ta vô thức nghiêng đầu nhìn, thấy Vân Hành để tay lên vai, im lặng an ủi cô ta.

Cô ta ngước nhìn anh ta một cái, dùng ánh mắt ra hiệu rằng cô ta không sao.

“Bác trai, bác còn do dự cái gì? Con nghe nói lúc Hải Cẩn ở Hoa Hạ có yêu một người đàn ông, hơn nữa người này cũng có lai lịch rất lớn, là người điều chế thuốc của gia tộc Thẩm Thị, Thẩm Thành.

Nếu như cô ta mang thai đứa con của Thẩm Thành, mà bác lại đưa cả gia tộc cho cô ta thừa kế thì chẳng khác nào dẫn sói vào nhà, Thẩm Thành là người có tham vọng, chắc chắn sẽ nhân cơ hội chiếm lấy gia tộc Hải Nhân.”

Anh ta vừa nói xong, sắc mặt của Hải Cẩn và Vân Hành lập tức thay đổi.

Mọi người luôn cho rằng con trai ông hai chỉ biết ăn chơi trác táng, không ngờ anh ta lại có thể suy nghĩ như vậy, nói rất đúng trọng tâm.

Những lời anh ta nói cũng chính là những gì mà ông Hải lo lắng.

Nghe đứa cháu nói xong, ông Hải quay sang nhìn bụng con gái.

Im lặng một lúc, ông nhỏ giọng hỏi: “Huyền Cẩn, con làm gì để chứng minh đứa nhỏ trong bụng là con của Vân Hành đi?

Đừng nói suông, bổ sẽ không nghe, hôm nay bố chỉ muốn biết con đang mang thai con của ai.”

Hải Cẩn nắm chặt quả đấm, đầu óc cô ta quay cuồng.

Cô ta nên làm cái gì bây giờ?

Nên giải thích như thế nào?

Bố cô ta đã nói thẳng như vậy, cô ta cũng không còn gì để nói.

“Vậy thì chọc ối.”

Một giọng nói phía sau truyền đến, là Vân Hành.

Ánh mắt Hải Cẩn hiện lên sự kinh ngạc, vô thức quay đầu lại nhìn anh ta bằng ánh mắt không hiểu tại sao anh ta lại đồng ý.

Vân Hành nhìn cô ta lắc đầu, ý bảo cô ta không nên lên tiếng, sau đó nhìn ông hai nói: “Nếu mọi người nghi ngờ, thì cứ đi giám định quan hệ bố con, nếu như chứng minh được đứa bé là con của tôi, hy vọng mọi người sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.

Cũng mong là mọi người có thể an phận, không thì…Sức chịu đựng của tôi có giới hạn, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép người ngoài làm nhục vợ con tôi.”

Sắc mặt ông hai có chút khó coi, Vân Hành là ai chứ?

Anh ta không là gì cả!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.