Truyện Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng - Chương 582




Nghe được hai chữ từ đường, Lục Minh bị dọa đến mức khuôn mặt nhỏ cũng tái đi, đưa tay kéo góc áo của Dương Tùy Ý: “Đừng nói nữa, nếu phải đi từ đường thật, đối mặt với bài vị ở khắp phòng thì anh sẽ ăn đủ đấy.”

Dương Tùy Ý hừ lạnh một tiếng: “Sợ cái gì, lại phóng một một lửa đốt đi là được.”

“…”

Lục Gia Bách ôm Dương Tâm quay người đi vào trong nhà, vừa đi vừa nói: “Bố cảm thấy một buổi chiều còn chưa đủ, con cứ ở đây quỳ một ngày một đêm đi.”

“…”

Buổi chiều, sau khi sắp xếp xong cho Dương Tâm thì mới rời khỏi biệt thự nhà họ Lục.

Phân bộ Ám Long.

Tại khu dân cư, trong phòng khách.

Tô Yến đang ngồi ở trước gương trang điểm.

Đợi lát nữa thủ lĩnh sẽ đích thân tới phân bộ, cô ta nhất định phải lấy tư thái xinh đẹp nhất để xuất hiện trước mặt anh bằng mọi giá.

“Cô chủ, đường chủ Dư đến đây.”

“Để ông ta vào đi.”

Đường chủ Dư từ bên ngoài đi tới, thận trọng hỏi: “Cô, cô Tô…”

“Rầm” một tiếng, Tô Yến đập bút vẽ trên tay xuống mặt bàn: “Gọi tôi là công chúa điện hạ. Nhỡ kỹ, đợi lát nữa ở trước mặt thủ lĩnh cũng phải gọi như vậy.”

Ám Long Cô ta muốn bọn họ đều phải gọi cô ta là công chúa điện hạ.

Chỉ có như vậy mới có thể nâng thân phận của cô ta lên, thủ lĩnh nhìn thấy mới có thể đặt cô ta ở trong lòng.

Đường chủ Dư không ngốc, sao có thể không đoán ra tâm tư của cô ta?

Vốn dĩ ông ta cảm thấy không vui, cho dù là muốn hấp dẫn lực chú ý của thủ lĩnh, dùng phụ nữ lấy lòng thủ lĩnh thì cũng nên để con gái của ông ta mới đúng.

Nhưng mà chuyện của Lạc Hà trước đây đã đắc tội với vị này, nếu như ông ta lại không có cách nào khiến cho cô ta hài lòng, nói không chừng cô ta sẽ thật sự xúi giục các trưởng lão của tổng bộ rút lại chức vị đường chủ phân bộ của ông ta.

“Vâng, vâng, vâng, Tô… a không, công chúa điện hạ, tôi nhất định sẽ dặn dò để tất cả mọi người ở phân bộ đều xưng hô cô là công chúa điện hạ.”

Tô Yến hài lòng nở nụ cười: “Chờ tôi trở thành nữ chủ nhân của Ám Long rồi, tôi nhất định sẽ đề bạt ông đi tổng bộ. Ngược lại, nếu như ông dám lá mặt lá trái với tôi, vậy tôi sẽ khiến cho nhà họ Dư của ông triệt để biến mất trên đời này, ông tốt nhất đừng nghi ngờ lời này của tôi.”

Đường chủ Dư bị dọa đến hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đã quỳ xuống.

“Không dám, không dám, tôi nhất định sẽ coi công chúa điện hạ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, tuyệt đối sẽ không có dị tâm.”

Tô Yến chậm rãi từ trên ghế đứng lên, dạo bước ra đến cửa, vừa đi vừa nói: “Thủ lĩnh đến phân bộ thì nhất định phải đi qua vườn hoa phía trước, tôi sẽ đến đó chờ, ông tùy theo hoàn cảnh mà làm việc, hiểu chưa?”

“Hiểu, hiểu rõ.”

Chạng vạng tối.

Một đoàn xe chậm rãi chạy tới từ đường lớn, vòng qua hồ nhân tạo trong trang viên rộng lớn, cuối cùng dừng lại phía trước cửa vào vườn hoa.

Cửa chiếc xe ở giữa nhất đột nhiên mở ra, Nam Kiên và Lạc Hồ bước xuống trước tiên.

Lạc Hồ mở cửa xe phía sau, Nam Kiên chống tay lên cửa xe, tư thái của hai người cung kính, cúi đầu mời thủ lĩnh của Ám Long đi ra.

Đập vào mắt là một đôi giày da bóng loáng, sau đó là một thân ảnh cao lớn bước xuống từ trong xe.

Trên mặt người đàn ông mang theo một chiếc mặt nạ được chạm trổ bằng ngọc, che đi hơn nửa gương mặt của anh ta, chỉ để lộ ra một đôi môi mỏng như dao gọt.

“Bái kiến thủ lĩnh.”

Mấy người vệ sĩ mặc đồ đen ở xung quanh đều cùng nhau quỳ một gối xuống, tiếng hô rung trời.

Ở trong Ám Long, duy ngã độc tôn, chỉ có thủ lĩnh mới là người cầm quyền cao nhất, cũng là chủ nhân duy nhất của bọn họ.

Đường chủ Dư bước nhanh đến phía trước, cúi người thật thấp với thủ lĩnh, sau đó cung kính nói: “Đường chủ phân bộ Hoa Hạ Dư Huân, cung nghênh thủ lĩnh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.