Truyện Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 954




Chương 954

Người ở đây đều là người của cô ta, mấy mét xung quanh đều bố trí mai phục, cô ta không tin bọn họ có thể thoát được.

Lục Gia Bách…

Lục Gia Bách…

Người này dám coi cô ta như con khỉ mà đùa bỡn.

Được lắm, nếu anh ta đã giả vờ mất trí nhớ thì đừng trách Tô Yến này ác độc.

Chờ cô ta bắt được bọn họ, cô ta nhất định phải bố trí mấy người đàn ông chơi chết Dương Tâm.

Nhất định phải để cho anh ta tận mắt nhìn người phụ nữ mình yêu bị vô số đàn ông chà đạp đến chết.

“Tôi… tôi có thể thả mấy người đi, nhưng trước khi mấy người lên xe phải thả tôi ra, nếu không tôi không ngại lôi mấy người cùng chết đâu. Dù sao tôi rơi vào tay mấy người cũng không thoát chết được, không bằng kéo thêm vài người đi cùng cho có bạn.”

Lạc Hồ cười lạnh trong lòng.

Cô ta tính toán thật là chi li.

Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!

Người này còn ký thác hy vọng ở mấy người ẩn núp tại mấy mét quanh đây hả?

Nực cười.

“Được, tôi đồng ý, chỉ cần để chúng tôi lên xe, tôi sẽ tha cho cô.”

Tô Yến không để đến ý anh ta, quát mấy người xung quanh: “Nghe rõ rồi chứ! Bây giờ tôi thả bọn họ đi, bọn họ hứa lên xe xong sẽ thả tôi. Nếu bọn họ nuốt lời thì các người đừng lo cho tính mạng tôi làm gì, cứ trực tiếp nã đạn vào xe bọn họ, kéo bọn họ chôn cùng tôi. Nghe hiểu chưa?”

Đám người này đều là tử sĩ, tuân theo mệnh lệnh của chủ vô điều kiện.

Nghe Tô Yến quyết định, bọn họ đương nhiên chấp hành.

“Hiểu!”

Lạc Hồ kéo Tô Yến, trao đổi ánh mắt với Lục Gia Bách sau cột gỗ.

Lục Gia Bách nhanh chóng cởi quần áo trên người Dương Tâm chỉ chừa nội y, sau đó cởi áo khoác của mình quấn cô kín mít.

Anh vừa định ôm cô lên thì Dương Tâm chợt lên tiếng: “Trần Tuấn còn đang trong kho hàng, chúng ta không thể cứ đi như vậy được. Nếu chúng ta đi rồi anh ấy sẽ phải chết.”

Lời vừa hạ xuống, trong không trung vang lên một tiếng gào thảm thiết.

Trần Tuấn vừa giãy khỏi trói buộc lao ra ngoài.

Người xung quanh giơ súng định cho anh ta hai viên.

Lạc Hồ vội quát: “Nếu các người hành động thiếu suy nghĩ tôi sẽ giết người phụ nữ này.” Nói xong, anh ta dùng dao cắt mở làn da dưới cổ Tô Yến.

Đau đớn kịch liệt kích thích cho Tô Yến rùng mình.

Trong mắt cô ta ánh lên vẻ hoảng sợ.

Cô ta như thấy thần chết đứng trước mặt vẫy tay với mình, vội vàng quát đám người xung quanh: “Ai cho các người ra tay, đều lui xuống cho tôi.”

Trần Tuấn đi đến bên cạnh đám người Lục Gia Bách, dựa lưng hình thành hình tam giác, sau đó từng bước lùi lại chỗ xe đậu.

Dương Tâm được Lục Gia Bách ôm trong lòng, ghé sát bên tai anh nói: “Tuy mai phục dọc đường đã giải quyết nhưng ở đây còn không ít người, sau khi lên xe có thể đối kháng được sự tấn công mãnh liệt của bọn họ không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.