Truyện Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 937




Chương 937

Bà Lục liên tục thở dài mấy hơi liền, nói: “Bác cũng hiểu tâm tư của thằng nhóc kia, nó trôi dạt trong gió tanh mưa máu quanh năm, không muốn liên lụy đến Thanh Thanh. Theo lý thuyết, nó làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho Thanh Thanh, bác không nên trách nó, nhưng mà cách xử lý vấn đề của nó quá cực đoan rồi.”

“…”

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Thẩm Thành đứng bên ngoài, anh ta cũng không có ý định đi vào trong mà chỉ nói với Dương Tâm: “Em ra ngoài một chút đi, anh có việc cần tìm em.”

Dương Tâm gật nhẹ đầu, sau khi dặn dò bà Lục hai câu thì đi ra khỏi phòng bệnh.

Trên hành lang, Thẩm Thành đưa điện thoại di động cho Dương Tâm, hỏi: “Đây là số điện thoại của gia tộc Hải Nhân sao?”

Dương Tâm liếc qua màn hình, gật đầu đáp: “Là Hải Cẩn, cô nhóc kia gọi điện thoại cho anh? Em ấy nói…”

Không đúng, nếu như hai người đã nói chuyện điện thoại với nhau thì Thẩm Thành sẽ không hỏi số điện thoại này có phải của gia tộc Hải Nhân hay không đâu.

“Anh nhanh gọi lại đi, hẳn là em ấy tìm anh có chuyện gấp đó!”

Thẩm Thành không lập tức gọi điện thoại theo lời Dương Tâm nói, mà nhìn cô với vẻ mặt phức tạp và hỏi: “Em nghĩ rằng em ấy tìm anh có chuyện gấp gì đây? Dựa vào tính cách của em ấy, nếu không phải bị người ta bức ép thì làm sao em ấy có thể gọi điện cho anh trong lúc bị sảy thai chứ?” Dương Tâm sững sờ.

Đúng vậy nha, cho dù Hải Cẩn có việc gấp thì hẳn là cô ta sẽ gọi điện cho cô mới đúng, chứ sao lại gọi cho Thẩm Thành?

Người mà Hải Cẩn không muốn liên hệ nhất chính là Thẩm Thành, dù sao thì sau chuyện xảy ra đêm hôm đó, cô nhóc kia cũng cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào mà đối diện với Thẩm Thành nữa.

Căn cứ vào sự hiểu biết của Dương Tâm đối với Hải Cẩn thì cô ta không nên gọi cho Thẩm Thành cuộc điện thoại này mới đúng.

“Em muốn nói cái gì? Hoặc là, em cảm thấy em ấy liên lạc với anh là vì chuyện gì?”

Dương Tâm hơi nheo mắt lại, im lặng một chút, sau đó mới nói: “Hẳn là em ấy đã bị uy hiếp, mấy lão già của gia tộc Hải Nhân muốn em ấy liên lạc với anh, giải thích rằng chuyện em ấy bị sảy thai hoàn toàn không có liên quan gì tới gia tộc hết, nhờ vào đó mà xoa dịu cơn giận của anh.”

Thẩm Thành siết chặt điện thoại di động, ánh mắt âm u lạnh lùng.

“Mấy lão già kia thật sự là khinh người quá đáng, chưa nói đến việc bọn họ hạ độc hãm hại cốt nhục của nhà họ Thẩm chúng ta, thế mà bây giờ lại còn mặt dày mày dạn cưỡng ép người bị hại giúp bọn họ thoát tội nữa chứ, đúng là buồn cười!”

Dương Tâm gật nhẹ đầu, nói: “Đúng là rất buồn cười, cũng rất buồn nôn. Nhất định là bọn họ dùng Vân Hành để up hiếp Hải Cẩn. Tí nữa gọi điện cho em ấy, anh cố gắng đừng để lộ chút sơ hở nào đó. Trước tiên cứ cố gắng làm cho mấy lão già của gia tộc Hải Nhân yên tâm cái đã, đợi đến khi chúng ta giải quyết ổn thỏa chuyện ở Hải Thành rồi sẽ đến xử lý bọn họ sau.”

Thẩm Thành chẳng ừ hử gì cả, sau khi im lặng mấy giây, anh ta nhấn gọi lại vào dãy số bị nhỡ ban nãy.

Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!

Cuộc gọi được kết nối thành công, giọng nói khàn khàn khô khốc của Hải Cẩn truyền qua loa điện thoại: “Anh Thẩm, là tôi đây, bây giờ anh có rảnh không, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Ngữ khí lạnh nhạt xa cách rơi vào tai Thẩm Thành khiến anh ta vô thức nhíu chặt lông mày lại. Thái độ của cô nhóc này đối với anh ta đúng là khác biệt một trời một vực so với hồi một tháng trước. Có thể nghe ra được Hải Cẩn đang cố tình xa lánh anh ta.

Sau khi trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, có lẽ cô ta đã buông bỏ được chấp niệm trong lòng rồi.

Nhưng mà vấn đề bây giờ không phải là cô ta có có thể buông xuống được hay không, mà là Thẩm Thành có chịu để cô ta buông bỏ hay không kìa.

Anh ta đã bước vào ván cờ này, đã lưu giữ hình ảnh của Hải Cẩn ở trong tim rồi, cho nên, cả đời này Hải Cẩn đừng hòng chạy trốn thêm một lần nào nữa.

“Ừm, cô nói đi, tôi nghe đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.